Tiết tự học buổi tối, lúc Ôn Tố đi học, trong ngăn bàn cô có thêm một quyển tiểu thuyết. Đó là cuốn mà cô vẫn luôn muốn đọc. Ôn Tố nhìn thoáng qua chỗ Khương Lâm Quyện theo bản năng, đối phương đã sớm đến lớp để học.

Ôn Tố cũng đoán được là ai mua cho mình. Khóe môi cô cong lên, cúi đầu bóc bọc sách ra, tùy tay lật đọc.

Ôn Tố không vội đọc. Sau khi lật được hai tờ thì cô để sách trên bàn rồi đi vệ sinh. Lúc cô về, trùng hợp Khương Nham đang đứng ở cửa. Ôn Tố nhớ đến trên bàn mình còn cuốn tiểu thuyết thì tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Thưa thầy em vào lớp!”

“Vào đi.”

Ôn Tố nhanh chóng về chỗ mình, giấu hết những cảm xúc trên mặt đi. Cô vừa mới cất sách vào trong ngăn bàn, ánh mắt Khương Nham đã đến gần, cứ như nhìn thấu tất cả vậy.

Ôn Tố hoảng sợ. May là không lâu sau Khương Nham rời ánh mắt qua người người khác.

“……” Nếu đây không phải sách Khương Lâm Quyện đưa thì Ôn Tố đã không chột dạ đến vậy.

Tháng sáu, tất cả cảnh vật đều đắm chìm trong mùa hè. Những lá non trong trường vốn xanh mơn mởn giờ đã trở thành màu xanh thẫm, như được đè thêm một lớp màu khác lên trên vậy.

Kỷ Phán Phán nhớ sinh nhật Ôn Tố là ngày 13/6. Cô ngồi vào chỗ đối diện Khương Lâm Quyện, “Đến gần hôm sinh nhật Tố Tố, mấy chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi!”

Khương Lâm Quyện nâng mắt nhìn về phía Ôn Tố, “Ừ.”

Bình thường ở trong lớp, Ôn Tố và Khương Lâm Quyện không dám ở chung lộ liễu như trước kia nữa. Bởi thỉnh thoảng Khương Nham sẽ đột nhiên xuất hiện vào trong lớp “tuần tra”. Hai người giao lưu ánh mắt với nhau nhiều hơn, luôn có cảm giác như yêu đương vụng trộm vậy.

Cuối cùng đến hôm ăn sinh nhật có thể ra ngoài một chuyến. Ôn Tố cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cô có thể đến gần Khương Lâm Quyện hơn một chút, có nhiều thời gian ở bên cậu hơn.

“Tố Tố, sinh nhật vui vẻ!”

Chỗ hẹn là một quán lẩu. Giá cả ở đây rất ưu đãi, vô cùng thích hợp cho học sinh như bọn họ tới đây liên hoan. Kỷ Phán Phán đặt bánh kem lên bàn. Xuyên qua bao bì trong suốt có thể thấy được bánh kem màu hồng nhạt bên trong. Kiểu dáng nó rất đơn giản, bên trên vẽ một con heo.

Kỷ Phán Phán cố ý ngồi một bên với Thời Tây Sầm để hai người kia có thể gần nhau hơn chút. Nhưng không hiểu đầu óc Thời Tây Sầm có vấn đề gì mà khi thấy Kỷ Phán Phán qua chỗ mình, cậu nói, “Kỷ Phán Phán, nếu cậu thích tớ thì cứ nói thẳng, đừng dán qua chỗ tớ!”

“……” Kỷ Phán Phán lật từ điển chửi người trong đầu mình, cô nàng phát hiện từ ngữ hiệu quả mà lại đơn giản nhất, “Biến!”.

Ôn Tố đưa thực đơn cho Khương Lâm Quyện, ý bảo cậu gọi món.

“Cậu ăn cái này không?” Giọng cậu nhàn nhạt.

Ôn Tố dán người qua, vô tình cách cậu rất gần. Cánh tay trắng nõn vắt qua ngực cậu chọn thực đơn, “Ăn. Gọi thêm cho tớ khoai tây, ngó sen, cả rau xà lách nữa.”

Khương Lâm Quyện mím môi, “Được.”

Ngoài miệng cậu đáp lời như vậy nhưng thực tế, tất cả lực chú ý của cậu đều bị Ôn Tố hấp dẫn. Hơi thở ấm áp của thiếu nữ phả vào cổ cậu, dường như môi cô sắp dán vào da cậu đến nơi. Xung quanh cậu còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt.

Yết hầu của Khương Lâm Quyện lên xuống, sau khi giơ tay chọn hết những món Ôn Tố muốn ăn thì đưa thực đơn cho hai người đối diện.

Nhân lúc đồ ăn còn chưa lên, Khương Lâm Quyện mở bánh kem ra cắm nến lên trên. Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật xong, Ôn Tố nhắm mắt lại ước.

Kỷ Phán Phán hỏi, “Cậu ước gì thế?”

Ôn Tố nhìn qua Khương Lâm Quyện, cười bảo, “Bí mật.”

Thời gian đi chơi lúc nào cũng ngắn ngủi. Cơm nước xong, Ôn Tố cùng ba người còn lại đi dạo. Đi được một nửa, đột nhiên Kỷ Phán Phán nắm tay Thời Tây Sầm, bảo, “Hình như hai chúng mình còn việc nhỉ?”

Lực chú ý của Thời Tây Sầm đều đặt lên cái tay bị nắm kia. Cậu lắp bắp hỏi, “Việc gì?”

Sau đó tay cậu bị nhéo. Kỷ Phán Phán trừng mắt nhìn cậu, “Cậu quên rồi à? Không phải cậu bảo là định đưa tớ đi thư viện sao?”

Tuy rằng Thời Tây Sầm không nhớ có chuyện này nhưng cậu vẫn gật đầu. Cuối cùng Kỷ Phán Phán lôi cậu đi, “Hai cậu cứ chơi tiếp đi, chúng tớ đi trước đây!”

Làm sao Ôn Tố không hiểu hai người họ đang làm gì được? Cô cười nói, “Hình như hai cậu ấy đang tạo cơ hội cho chúng ta tận hưởng thế giới hai người đấy!”

Ôn Tố vốn định mượn cớ này để trêu chọc Khương Lâm Quyện một chút. Nhưng cậu đi lên trước hai bước, Ôn Tố hỏi cậu đi đâu thì cậu bình thản trả lời, “Đi thế giới hai người.”

“……” Như có chỗ nào sai sai?

Trái tim Ôn Tố đập thình thịch. Cô đi về phía trước theo sau Khương Lâm Quyện.

Chơi ở bên ngoài đến chạng vạng, lúc đi ra ngoài, đi ngang qua môt quảng trường rất lớn. Ở giữa có một cái đài phun nước siêu to. Đến gần có thể cảm nhận được hơi thở mát mẻ. Ôn Tố đứng yên, “Khương Lâm Quyện.”

“Hả?”

“Tớ muốn ăn kem.”

Khương Lâm Quyện đứng tại chỗ nhìn Ôn Tố vài giây. Không hiểu sao đột nhiên cậu cảm thấy được cô sai như lẽ thường là cảm giác rất hay, “Được. Cậu đứng đây chờ lát!”

Vì thế Ôn Tố ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ. Qua chừng hai phút, đột nhiên có người qua đường đi tới tặng cho cô một bó hoa. Ôn Tố sửng sốt một chút, cô định hỏi hai câu thì người kia đã rời đi. Đó là một bó hồng tươi đẹp, rất to. Thậm chí bên trên còn có giọt sương trong suốt.

Ôn Tố nhìn xung quanh, cô không hiểu lắm.

Đây… Không phải cái này là Khương Lâm Quyện đưa đó chứ? Cậu định tỏ tình với cô hả?

Ngoài chuyện này ra thì Ôn Tố không còn nghĩ ra khả năng nào khác. Nhưng một người không lãng mạn như Khương Lâm Quyện còn biết làm động tác bất ngờ như này luôn hả? Hơn nữa màu hoa đỏ rực như này cũng không giống hoa mà Khương Lâm Quyện sẽ tặng.

Ôn Tố còn đang suy nghĩ thì Khương Lâm Quyện cầm kem ốc quế đi qua. Nhìn trong tay cô ôm một bó hoa lớn, cậu đang định hỏi gì thì Ôn Tố mở miệng trước, “Cậu tặng à?”

“Không.”

“……” Cô biết người như cậu không có tế bào lãng mạn mà…

Trùng hợp lúc đó có một bạn nam rất cao, rất tuấn tú hơi nóng lòng đi tới. Thấy hoa trong tay Ôn Tố, cậu nhanh chóng xin lỗi, “Ngại quá, vừa rồi tôi định tỏ tình người tôi thích, nhưng người đưa hoa đưa nhầm người. Quần áo cô mặc rất giống cô ấy nên…”

Ôn Tố lập tức hiểu đây đều là hiểu lầm. Cô trả hoa trong tay, “Không sao.”

“Cảm ơn cô nhiều!”

Khương Lâm Quyện đưa kem trong tay qua cho Ôn Tố. Ôn Tố liếm liếm, “Tớ còn tưởng cậu tặng hoa cho tớ đó!”

Không hiểu sao Ôn Tố thấy hơi hụt hẫng một chút. Cô thấy cảm xúc này khá kỳ lạ. Cô không khỏi nghĩ: Nếu Khương Lâm Quyện mà tỏ tình cô thì sẽ như nào nhỉ? Người như cậu cũng biết tỏ tình với người khác sao?

Tuy rằng chờ công cốc nhưng Ôn Tố vẫn mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô nhìn người đưa nhầm hoa vừa rồi. Hình như anh ta tỏ tình thành công, đang kích động ôm bạn gái quay vòng vòng. Biểu cảm người kia vui chẳng hợp với tuổi chút nào cả.

Hình ảnh kia quá đẹp. Ôn Tố mím môi, “Hẳn là anh kia thích cô gái ấy lắm.”

Chạng vạng, đột nhiên trời đổ mưa. Ôn Tố vừa đến chỗ giàn hoa của công viên thì bỗng bị mưa xối vào người. Khương Lâm Quyện giơ tay che mưa cho cô, túm cô tới một chỗ để tránh mưa.

Chỉ là chỗ này rất nhỏ. Hai người đứng chen chúc nhưng mà vẫn ướt đẫm.

Ôn Tố vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt ướt sũng của Khương Lâm Quyện. Giọt nước chảy theo tóc của cậu xuống, chảy xuống yết hầu gợi cảm của cậu. Ôn Tố nuốt nước bọt, cô định cách xa Khương Lâm Quyện đang nóng rực ra một chút, nhưng mà chẳng rời được. Chỗ này chỉ lớn có vậy, hơn nữa tay cậu còn đang đặt trên eo cô.

Bên ngoài có tiếng mưa rơi, cứ như tiếng tằm ăn lá dâu.

Lỗ tai Ôn Tố hơi ngứa. Ánh mắt cô không nhịn được dừng trên người Khương Lâm Quyện. Nghe tiếng mưa rơi, cô lặng lẽ nhón chân lên, cô cách cánh môi cậu ngày càng gần.

Đột nhiên Khương Lâm Quyện nhìn qua bên ngoài rồi nhẹ giọng nói, “Cậu chờ tôi một lát.”

“……”

Bầu không khí mập mờ bị phá tan. Ôn Tố hơi cạn lời nhìn bóng dáng Khương Lâm Quyện bị màn mưa bao phủ. Ôn Tố đoán rằng cậu đi mua ô.

Cô sờ sờ cánh tay. Gió thổi qua làm cô hơi lạnh.

Ôn Tố chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Khương Lâm Quyện. Cô cảm thấy hơi chán, dựa vào tường. Đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Khương Lâm Quyện không thì đột nhiên nghe được tiếng thở dốc nhẹ nhàng phía trước, “Tố Tố.”

Ôn Tố vừa nâng mắt lên thì thấy cả người Khương Lâm Quyện ướt đẫm. Một tay cậu chống ô, một tay ôm một bó hoa. Bó hoa có màu trắng, lóa mắt như vì sao trên trời.

Ôn Tố chớp mắt, cô biết hoa này cậu tặng mình, trái tim đập thình thịch.

Khương Lâm Quyện giơ tay nhét bó hoa vào ngực cô. Cậu không giấu nổi sự dịu dàng trong mắt. Có lẽ vừa rồi cậu thấy sự hụt hẫng của cô nên mới đi mua bó hoa này.

Ôn Tố cảm thấy trận mưa này như rơi vào lòng cô, nếu không chỗ ngực cô cũng không có cảm giác lạ như vậy.

Cậu nắm chặt cái ô trong suốt, “Chúng ta về thôi.”

Nếu là bình thường, chắc chắn Ôn Tố sẽ nói gì đó. Nhưng lúc này cổ họng cô cứ như bị thứ gì đó chặn lại vậy. Cô cúi đầu nhìn qua hoa dính nước, vừa dựa vào người Khương Lâm Quyện vừa nghĩ, hình như hoa sao màu trắng đại diện cho tình yêu thuần khiết.

Nó không có màu đỏ nóng bỏng như hoa hồng, nhưng nó như sao trên trời, thuần khiết và lặng lẽ.

Rõ ràng chỉ là một bó hoa bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng Ôn Tố lại cảm thấy xúc động hơn nhiều so với những bó hoa khác.

Về đến cửa nhà, đột nhiên trời hết mưa. Chỉ lát sau mặt trời đã ló dạng. Ôn Tố nhìn bó hoa trong ngực, cô vừa định nói gì đó với Khương Lâm Quyện thì nâng mắt lên đã thấy hai cái cầu vồng ở phía chân trời, trông như hai dải lụa bảy màu.

Ôn Tố hiếm khi thấy cầu vồng, huống chi là hai cầu vồng cùng lúc như này. Cô kéo tay áo Khương Lâm Quyện, “Khương Lâm Quyện, cậu mau nhìn cầu vồng kìa!”

Cậu cũng quay đầu lại nhìn qua. Cầu vồng trên trời đẹp một cách khó hiểu, làm người ta không khỏi cảm thán rằng thiên nhiên quá kỳ diệu. Khóe môi Khương Lâm Quyện chứa ý cười, “Ừ, đẹp.”

Vì trời vừa mưa nên không khí còn hơi ẩm ướt. Bầu trời như được gột rửa một lần, lộ ra màu xanh lam sâu thẳm. Nhìn qua bên kia, bên trên có áng mây màu đỏ cam, từng đám từng đám như được dán lên trên vậy.

Chờ khi cầu vồng biến mất, ráng đỏ cách đó không xa bay từng mảng lớn nhuộm bầu trời thành dáng vẻ động lòng người, cứ như được vẽ nên vậy. Đẹp đến nỗi làm người xem lưu luyến.

Cả quá trình Ôn Tố không rời mắt nổi, cô ghi lại toàn bộ cảnh đẹp vào trong trí nhớ. Cô nhìn lúc lâu, dù sao hiếm lắm mới gặp được cảnh như này, có lẽ cả đời cũng chẳng thấy lần hai. Nhưng vừa ngẩng đầu cô lại thấy Khương Lâm Quyện vốn nên ngắm trời lại đặt ánh mắt lên người cô.

Ánh mắt rất sáng rất sâu, cứ như ánh trăng sáng tỏ.

Tác giả có lời muốn nói: Ngây thơ thật đó!