Thẩm Dịch An siết chiếc đũa trong tay.

Ánh mắt mọi người trên bàn ăn đều dừng trên người anh, Tống Tuệ Ninh mấy phen chờ mong cùng vài phần thấp thỏm, những lời vài giờ trước của Thẩm Dịch An vẫn còn đang làm cô khó chịu.

Nghiêm Thấm hàng lông mi dài chớp chớp.

Lên đại học sẽ đính hôn?
Anh Dịch An nếu bị cô gái khác chạm vào, sẽ rất ô uế.

Cô không thích những đồ vật bẩn thỉu.

Cho nên, không thể.


"Xem ý của Tuệ Ninh." Thẩm Dịch An trầm mặc một lúc sau, đem vấn đề đẩy lên người khác, cuộc nói chuyện giữa anh và Tống Tuệ Ninh không nên nói trong một hoàn cảnh như thế này.

"Xin lỗi, tôi đi toilet." Anh nói.

Thẩm Dịch An lấy cớ tạm thời rời đi, trước kia không từ chối, là vì chưa bao giờ coi trọng chuyện tình cảm, khi đó là ai cũng đều được.

Hiện tại—
Dòng nước chảy qua ngón tay thon dài.

Hiện tại?
Hiện tại sẽ như thế nào?
Anh tự giễu nghĩ, phía sau lưng truyền đến một thân thể mềm mại, cô gái nhỏ ôm lấy anh từ phía sau, gò má cọ cọ trên sống lưng anh, môi mềm chu lên: "Em không thích nơi này."
Thẩm Dịch An không nói chuyện, chỉ trầm mặc đẩy tay cô ra.

Nghiêm Thấm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh: "Anh Dịch An muốn đính hôn, cho nên không muốn cho em ôm sao?"
Nhìn đi, anh em là điều cô nói với Doãn Kinh Mặc.

Chính cô lựa chọn Doãn Kinh Mặc.

Hiện giờ lại giống như anh phụ cô.

"Nghiêm Thấm, đủ rồi...."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Cô gái nhỏ dẫm lên mũi giày anh, nhẹ nhàng nhón mũi chân, cánh tay mảnh khảnh vòng lên cổ anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ hôn lên đôi môi ấm áp của anh.


"Không thể." Cô nói.

"Anh Dịch An chỉ có thể là của em."
Cô hạ xuống một tay, vuốt ve gò má anh, bầu không khí nóng bỏng cùng gò má thơ ngây, ăn khớp nhịp nhàng với vẻ duyên dáng đáng yêu, nhiều hơn một phần là dung tục, thiếu đi một phần lại không đủ quyến rũ, "Anh Dịch An bị một cô gái khác chạm qua sẽ rất bẩn, bẩn rồi.....Sẽ không thích anh nữa."
Đôi môi đưa lên, hôn anh: "Cho nên, không thể."
Không thể đính hôn, không có cô gái khác.

Không thể.

Mệnh lệnh cô đưa ra, không có chút nào lo lắng anh sẽ không đáp ứng, cho nên "ánh trăng sáng" chính là tốt như vậy, bạn trộm đi trái tim hắn, sau này hắn sẽ chỉ một lòng với bạn.

Chỉ cần một tay Thẩm Dịch An đã có thể ôm gọn vòng eo thon gọn của cô, đè cô lên bồn rửa mặt, ánh mắt thâm trầm, dùng sức mà hôn lên.

Bởi vì sự cố chơi bóng chuyền, thế nên mọi người đều không có hứng thứ tiếp tục đi chơi nữa.

Kế hoạch ban đầu ở lại chơi mấy ngày, kết quả là ngay ngày hôm sau đã trở về.

Nghiêm Thấm, Thẩm Dịch An và Doãn Kinh Mặc vẫn ngồi chung một chiếc xe như ban đầu.

Mới đi được nửa chặng đường, Doãn Kinh Mặc nhận được điện thoại từ trong nhà gọi đến, nói rằng có trưởng bối xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kêu hắn đến bệnh viện một chuyến, Doãn Kinh Mặc có chút khó xử, "Em gái Nghiêm, em và Dịch An...."
"Em và anh Dịch An sẽ bắt xe trở về, Anh Kinh Mặc cứ đi đi, trên đường chú ý an toàn." Nghiêm Thấm chủ động nói.

Doãn Kinh Mặc cười cười, xoa đầu cô: "Thực xin lỗi, đã nói sẽ đưa em về, không nghĩ lại có chuyện."
Nghiêm Thấm lắc đầu, Doãn Kinh Mặc đột nhiên tháo dây an toàn, đưa người tới, hôn một cái lên gò má cô, tuy nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt qua nhưng so với những bạn gái nhạt nhẽo trước kia thì lần này để lại cảm giác rung động mà trước nay chưa từng có.

Thẩm Dịch An ngồi phía sau nhìn ngoài cửa sổ xe, làm như không hề chú ý tới cảnh này, bàn tay đặt trên đùi siết chặt.


Nghiêm Thấm sờ gò má của mình, mỉm cười ngọt ngào với Doãn Kinh Mặc.

Doãn Kinh Mặc dừng xe để hai người xuống ở ven đường vẫy tay chào tạm biệt, hắn là muốn chờ Nghiêm Thấm và Thẩm Dịch An lên xe rồi mới rời đi, nhưng điện thoại gọi tới giục lần hai, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Nghiêm Thấm cũng không muốn cứ như vậy trở về, chỉ vào trung tâm thương mại cách đó không xa, "Anh Dịch An, em muốn đến đó."
Biểu cảm rất tự nhiên, như là không chút nào ngại ngùng một giây trước kề mặt hôn chàng trai khác, giờ phút này lại đang nắm lấy cánh tay anh.

Thẩm Dịch An gạt tay cô ra rồi đi về phía trung tâm thương mại.

Nghiêm Thấm nhếch môi khi nhìn thấy điều này: Rất nghe lời a.

Hai người vừa bước vào trung tâm chưa được bao lâu, Thẩm Dịch An liền cảm nhận được thỉnh thoảng có một ánh mắt dừng lại trên người bọn họ, anh đảo mắt tìm kiếm, lại không phát hiện có cái gì quái lạ.

Nhưng—
Nghiêm Thấm liếc một cái liền nhận ra, hàng lông mi dày chớp chớp, mang theo chút nghi hoặc.

Cô gái kia là —— Trần Mộng Kỳ?
Là cô gái cũng ở hoàn cảnh như cô, là người đã nhờ cô giúp đỡ?
Trần Mộng Kỳ thấy cô nhận ra mình, chần chờ một lúc, sắc mặt tái nhợt đi về phía cô, "Nghiêm Thấm, giúp tôi với."
Nghiêm Thấm vốn định muốn từ chối, nhưng nhìn đến Thẩm Dịch An bên cạnh, liền gạt đi chủ ý này, cô muốn biết, nếu Thẩm mỹ nhân biết Trần Mộng Kỳ bị cha nuôi quấy rối, anh sẽ làm gì?.