Edit: Mộ
“Buông ra.

Tôi chẳng có quan hệ gì với mấy người cả.” Vu Chiêu Đệ hất mạnh Giang Tú Lệ ra.

Cô định bỏ đi.
Nhưng Giang Tú Lệ và Vu Quốc Tường sao có thể để cô đi như thế.

Bọn họ ngồi xe cả đêm để đến tìm cô, nếu không lấy được tiền chắc chắn họ sẽ không đi.

Thấy Vu Chiêu Đệ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, quả nhiên giống hệt những gì Trịnh Nhã Thu đã kể.

Bây giờ Vu Chiêu Đệ có tiền đồ sáng lạn, chắc chắn mấy năm nay đi làm đã tích góp được không ít tiền.
“Trên người mày còn đang chảy dòng máu của bọn tao, sao lại không có quan hệ.

Chiêu Đệ, mày nói những lời thật vô lương tâm.” Giang Tú Lệ không hài lòng, bà ta bắt lấy tay Vu Chiêu Đệ một lần nữa, giữ chặt hơn một chút, sợ cô đi rồi sẽ không xin được tiền.
Thấy bộ mặt của bố mẹ Chiêu Đệ, Hứa Anh Mai cảm thấy họ không khác gì người cậu suốt ngày chỉ biết đòi tiền của nhà mình.

Chị chụp lấy tay Giang Tú Lệ, vặn mạnh một cái buộc bà ta phải buông Chiêu Đệ ra.
“Lúc Chiêu Đệ đi học cần tiền, sao các người không nói em ấy đang chảy dòng máu của các người đi.

Đến khi các người muốn vòi tiền lại nhắc đến dòng máu của mình.

Cây còn cần có vỏ, sao các người lại không có mặt mũi thế.

Biến đi, đừng có quấn lấy em ấy.”
Giang Tú Lệ luôn coi Vu Chiêu Đệ là đối tượng để bà ta đánh mắng, chửi bới một cách tùy tiện.


Bà ta cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm Hứa Anh Mai và nói bằng giọng điệu phách lối: “Mày là đứa nào.

Tao đòi tiền con gái tao thì mắc mớ gì đến mày.”
“Một đồng cũng không cho các người.” Hứa Anh Mai kéo Vu Chiêu Đệ định bỏ đi nhưng lại bị Vu Quốc Tường ngăn lại.

Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Vu Chiêu Đệ và nói với giọng đầy uy hiếp: “Nếu mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ kể chuyện của mày khắp nơi, để tất cả mọi người biết quá khứ của mày.”
Vu Chiêu Đệ nghe những lời Vu Quốc Tường nói xong thì ánh mắt trầm xuống trong giây lát.

Cô dùng chiếc túi đánh tới tấp lên người Vu Quốc Tường: “Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái đây này, mấy người có bản lĩnh thì tới mà lấy đi.”
Vu Quốc Tường điên tiết lên muốn tát Vu Chiêu Đệ.

Hứa Anh Mai thấy thế, nhanh chóng nhấc chân lên đá một cước vào bụng ông ta rồi kêu cứu mạng.
Lúc đó có rất nhiều người ra ngoài đi làm.

Trông thấy hai cô gái bị bắt nạt, ba chàng trai tốt bụng đã tiến đến chắn trước mặt các cô.
Đúng lúc ấy, Lữ Hưng Phàm cũng vừa đi ra, trông thấy Hứa Anh Mai và Vu Chiêu Đệ bị một đám người vây quanh thì lập tức chạy đến hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Hứa Anh Mai chỉ nói một câu đơn giản là bố mẹ Chiêu Đệ đến vòi tiền cô.
Lữ Hưng Phàm không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Vu Chiêu Đệ.

Hứa Anh Mai cảm thấy đấy là quyền riêng tư của Chiêu Đệ nên không kể nhiều với anh ta.

Chị chỉ bảo bố mẹ Chiêu Đệ đối xử với cô không tốt từ hồi nhỏ, Chiêu Đệ không còn quan hệ gì với họ hết.
“Tôi khuyên các người mau đi đi, không thì chúng tôi báo cảnh sát đấy.” Lữ Hưng Phàm chỉ vào bọn hắn và nói.
Vu Quốc Tường và Giang Tú Lệ không chiếm được cái gì tốt, cộng thêm Vu Chiêu Đệ có người che chở nên họ đành phải đi.

Trước khi đi, Vu Quốc Tường nhìn cô với ánh mắt không tốt lành gì cả, như một con rắn độc đang thè lưỡi, có thể phun chất độc bất cứ lúc nào.
Hứa Anh Mai và Vu Chiêu Đệ vội vàng đi làm.


Lúc lên tàu điện ngầm, Hứa Anh Mai không khỏi lo lắng, nhỡ hai người đó lại chạy đến chặn đường Chiêu Đệ thì biết làm sao bây giờ.

Bố Chiêu Đệ trông cũng rất to con mà ông ta còn là đàn ông.

Chiêu Đệ không thể đánh thắng ông ta được.

Quan trọng nhất là Chiêu Đệ không liên lạc với họ thì sao họ lại biết Chiêu Đệ ở đâu.
“Sao họ biết em ở chỗ nào?”
Vu Chiêu Đệ lắc đầu, cô nói mình không biết.

Bây giờ tâm trí cô vô cùng hỗn loạn.
Sau khi đến công ty, Vu Chiêu Đệ ngồi trên ghế xoay, ngẩn người rất lâu mới bắt đầu làm việc.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ trưa.

Vu Chiêu Đệ đang viết mô tả về một dự án.

Ngô Hiểu Vũ đến chỗ ngồi của cô và nói nhỏ: “Chiêu Đệ, lễ tân gọi điện thoại đến bảo là bố mẹ cậu đến tìm cậu.

Cậu có muốn xuống một chuyến không?”
Vu Chiêu Đệ ngừng lại, nở nụ cười với Ngô Hiểu Vũ: “Được, tôi biết rồi.

Bây giờ tôi đi muốn chuyến.

Cảm ơn nhé.”
“Đừng khách sáo.”
Vu Chiêu Đệ đứng dậy, đến thang máy của công ty và xuống lầu một.

Vu Quốc Tường và Giang Tú Lệ đang đứng ở quầy lễ tân ở đại sảnh.


Cô bước qua đó.
“Chiêu Đệ, con đến rồi.” Giang Tú Lệ nhiệt tình nắm tay cô, như thể chuyện sáng nay chưa từng xảy ra vậy.
Vu Chiêu Đệ không bày tỏ cảm xúc gì, cô lạnh lùng nói: “Vẫn câu nói ấy, tôi không có tiền, các người đừng mơ tưởng tôi sẽ đưa tiền cho các người.’
Có vẻ như bọn Vu Quốc Tường đã nghĩ ra biện pháp gì đó.

Họ nói nếu cô không cho họ tiền, họ sẽ làm loạn để tất cả mọi người trong công ty đều biết cô là đứa bất hiếu, ngược đại bố mẹ.
“Được.

Cứ làm loạn đi.

Nếu tôi đưa tiền cho mấy người có nghĩa là tôi thua.”
Giang Tú Lệ và Vu Quốc Tường liếc nhau một cái.

Sau đó Giang Tú Lệ quỳ bịch xuống trước mặt Chiêu Đệ, kéo tay cô và bắt đầu khóc lóc, kêu trời kêu đất.

Dù sao mấy người ở thành phố cũng không biết họ là ai, tiền mới thứ quan trọng nhất.
Mọi người trong đại sảnh đều liếc mắt sang, ngay cả nhân viên bảo vệ ở cửa cũng chạy đến hóng hớt.
“Sao con có thể nhìn em trai mình bị người ta đánh chết được.

Nó là em trai con đấy.

Vu Chiêu Đệ, con có lương tâm không.”
Bấy giờ, mọi người đang xuống lầu ăn cơm nên có không ít người trông thấy cảnh tượng này.

Họ thi nhau dừng lại hóng, trong đó có cả người ở công ty của Chiêu Đệ.
Giang Tú Lệ nói rất to, bà ta không ngừng gào khóc và bảo rằng sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ra ngoài ánh sáng, để sếp của cô biết cô là loại người gì.
Bảo vệ thấy đây là chuyện gia đình của người ta nên không tiện nhúng tay vào.
Những người vây xem càng ngày càng nhiều.
Vu Chiêu Đệ vẫn bình tĩnh đứng ở đó, cực kỳ thờ ơ.

Cuối năm thứ hai đại học, cô đã từng trải qua cảm giác bị người người chỉ trỏ và chịu đựng những ánh mắt chăm chú kiểu này.


Cô cố gắng tỏ ra không quan tâm và hồi phục tâm trạng của mình.
Giữa trưa, Viên Nghệ Đồng đến rủ Chiêu Đệ đi ăn cơm, tìm mãi không thấy cô đâu, gọi điện cho cô thì phát hiện cô để điện thoại trên bàn.

Cô ấy đành để lại lời nhắn sau đó xuống lầu.

Cô ấy thấy một đám người đang tụ tập ở đại sảnh, vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh của một người phụ nữ.

Khi đến gần quan sát mới phát hiện người đứng ở trung tâm là Chiêu Đệ.
Cô ấy đến cạnh Chiêu Đệ hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tú Lệ thấy đồng nghiệp của Chiêu Đệ đến, định dùng tay tóm lấy ống quần của Viên Nghệ Đồng nhưng cô ấy lùi lại và né ra.
Giang Tú Lệ lặp lại những gì mình đã chửi trước đó.
Viên Nghệ Đồng nghe vậy thì nhíu mày.

Cô ấy biết Chiêu Đệ không phải người như thế, cô ấy dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Chiêu Đệ.
“Nghệ Đồng, cậu đi ăn cơm đi.

Đừng quan tâm đến mình.”
Viên Nghệ Đồng cảm thấy bố mẹ Chiêu Đệ thật không hiểu chuyện, ai lại chạy đến công ty của con gái gây sự như vậy, còn cố tình khiến con gái mình bị những người ở công ty chỉ trỏ.

Cô ấy không đi mà còn cố gắng nói chuyện với Giang Tú Lệ: “Dì à, có chuyện gì thì đợi Chiêu Đệ tan làm rồi về nhà lại nói.

Dì quỳ như thế sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, có gì thì bàn bạc với nhau là được rồi.”
“Em trai nó sắp chết đến nơi rồi mà nó không chịu đưa tiền để cứu em trai nó.

Trên đời này làm gì có ai nhẫn tâm như nó chứ.” Giang Tú Lệ cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
Trước sự thờ ơ của Chiêu Đệ, những người đứng ngoài quan sát sẽ cảm thấy đồng tình với kẻ trông rất đáng thương như Giang Tú Lệ hơn.
Lâm Thịnh phải ra nước ngoài công tác một thời gian nên trưa nay anh cố tình đến đây ăn cơm với Diệp Văn.

Do ưu thế về chiều cao nên anh vừa bước vào tòa cao ốc đã thấy Chiêu Đệ bị vây giữa đám đông.
Hết chương 62.
 
------oOo------