*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 71. Tìm lại ký ức

“Làm sao có thể … Làm sao có thể như thế được?” Vẻ mặt Tô Kim Thư trở nên tái nhợt.

Quả thật tin tức này là cú sốc lớn đối với cô, nó khiến cho một lúc lâu sau cô mới lấy lại được tinh thần.

Nghe Nhan Thế Khải giải thích, trong đầu cô chỉ cảm thấy đau nhói Cả người cô lung lay như chỉ chực ngã xuống đất.

Nhan Thế Khải nhào tới ôm lấy cô: “Kim Thư, em không sao chứ?”

Tô Kim Thư ngơ ngác mở mắt ra, trong đầu chợt hiện lên những ký ức xa lạ Đó là ngày mà cô và Lệ Hữu Tuấn đăng.

ký kết hôn, cô nhận được điện thoại của giám đốc Lưu, thế là vội vàng trở lại văn phòng. Cô và Tô Văn Tâm không hòa hợp, lúc chia xa không mấy vui vẻ. Nhưng cô không ngờ được Tô Bích Xuân lại động tay động chân vào cửa thông gió làm cô bị choáng.

“Kim Thư, Kim Thư, em không sao chứ?”Giọng Nhan Thế Khải lo lắng, anh ấy kéo cô trở về thực tại.

Sau khi nhận được bất ngờ lớn này, Tô Kim Thư dở khóc dở cười.

Đột nhiên cô ôm chặt lấy Nhan Thế Khải nói: “Anh à, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện quan trọng như vậy!”

Đây là lần đầu tiên Nhan Thế Khải và Tô Kim Thư thân thiết như vậy, nhất thời anh ta cảm thấy tim mình loạn nhịp: “Là chuyện nên làm mà “Thậm chí anh ta còn không nói được rõ ràng nữa.

Một lúc lâu sau đợi Tô Kim Thư khóc xong, anh ấy mới ngập ngừng nói: “Kim Thư, có bao giờ em nghĩ tại sao Lệ Hữu Tuấn lại giấu em chuyện quan trọng như vậy không?”

Lời nói của Nhan Thế Khải khiến Tô Kim Thư nhất thời im lặng. Cô không khỏi nhíu mày, trong lòng cũng có cùng một câu hỏi.

Đúng vậy, tại sao Lệ Hữu Tuấn lại giấu cô chuyện này ?

Nếu không phải hôm nay vô tình gặp được đàn anh giúp cô vén màn sự thật, không biết cô sẽ bị giam cầm trong bóng tối đến bao giờ.

Lệ Hữu Tuấn giấu cô chuyện quan trọng như vậy để làm gì? Chẳng lẽ anh muốn dùng tính mạng của anh trai để uy hiếp cô không ly hôn với anh sao?

Bản thân cô bị liên lụy cũng không sao, nhưng hai đứa trẻ là vô tội. Cô sẽ không để hai đứa trẻ phải chịu bất cứ tốn thương nào.

Tô Kim Thư cắn môi, cuối cùng cũng cô nói ra sự thật hôn rồi “

“Em đang nói gì Đột nhiên Nhan Thế Khải siết chặt lấy cánh tay cô, anh ta không thể tin được nói: “Kim Thư, sao em có thể..”

“Đó thực sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Đến bây giờ em vẫn không biết tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy: Tô Kim Thư có chút ngượng ngùng nhưng cũng lộ ra sự bảo vệ dành cho hai đứa nhỏ, cô thẳng thản nói cho Em và anh ấy đã đăng ký kết Nhan Thế Khải nghe.

“Vậy ý em là lúc đầu hai người đăng ký kết hôn hoàn toàn là do tình cảnh bắt buộc, hai người hoàn toàn không có chút tình cảm gì với nhau sao?”

Tình cảm sao?

Chỉ mới quen biết nhau được hai tháng mà đã xảy ra quan hệ rồi.

Tình cảm ấy à Tô Kim Thư vẫn không nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn khiến Lệ Hữu Tuấn có thể say đắm cô chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi như vậy.

Thấy cô im lặng, trong lòng Nhan Thế Khải vốn thất vọng lại nhen nhóm lên một chút hy vọng: “Kim Thư, nếu em tin tưởng anh thì hãy giao mọi chuyện cho anh xử lý.

Được không?”

“Nhưng…”

Tô Kim Thư còn định nói gì đó, nhưng Nhan Thế Khải đã ngắt lời cô: “Không nhưng nhị gì hết, em nhất định phải tin anh.”

Nói xong những lời này, Nhan Thế Khải không cho Tô Kim Thư cơ hội từ chối là đã vội vàng xoay người rời đi.

“Anh ơi”

Tô Kim Thư vội vã đuổi theo mà không kịp, cô chỉ có thể. nhìn Nhan Thế Khải lên xe phóng đi mất ở đẳng xa.

Lòng cô nặng tíu, cô giảm lên giày cao gót đi từng bước từng bước về biệt thự.

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi!”Tô Kim Thư vừa mở cửa đã nhìn thấy Tô Mỹ Chi nhảy múa nhào về phía mình. Cô ôm lấy con gái rồi hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cô bé: “Bé ngoan có nhớ mẹ không?”

Tô Mỹ Chi nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Con nhớ mẹ, nhưng lại nhớ cha hơn vì mấy ngày rồi con không được gặp cha”

“Cha bận rộn cả ngày, em nghĩ răng lúc nào cha cũng sẽ đi theo sau em như mẹ sao?” Tô Duy Hưng cầm iPad ngó nửa đầu ra từ đằng sau, giọng điệu ghét bỏ.

“Hừi!” Tô Mỹ Chỉ tức giận khịt mũi: “Em không tin, em sẽ đi gọi điện thoại cho cha.”

Còn chưa nói xong là cô bé đã giật điện thoại trên tay Tô Kim Thư. Tô Kim Thư chưa kịp lấy lại điện thoại, Tô Mỹ Chỉ đã rất quen thuộc mà tìm ra số điện thoại của Lệ Hữu Tuấn, cô bé ấn gọi cho cha.

“Con gái ngốc, cha con rất bận, mau trả lại điện thoại cho mẹ…’Tô Kim Thư nhanh chóng vươn tay định lấy lại điện thoại Tô Mỹ Chỉ giơ điện thoại lên cao, cô bé chạy quanh ghế sa lon hai vòng, nhưng điện thoại vẫn không có người nghe.

“Con xem, mẹ đã nói là cha con rất bận, con không được tùy tiện gọi điện thoại cho cha” Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng cầm lấy điện thoại rồi cúp máy. Tô Mỹ Chi tức giận ngồi trên sa lon, cô bé khó chịu bĩu cái môi nhỏ.

“Con gái ngốc, đừng tức giận nữa. Hôm nay mẹ phá lệ cho phép con ăn thêm một cái bánh ngọt nữa, được không?”

Trẻ con vẫn luôn là trẻ con, vừa nghe nói được ăn thêm một cái bánh, khuôn mặt nhỏ của Tô Mỹ Chỉ vốn xị xuống lập tức nở nụ cười: “Mẹ muôn năm! Bánh ngọt muôn năm!”

Tô Duy Hưng: “Ngây thơ!”

Tô Kim Thư sửa soạn xong cho hai đứa nhỏ là đã đi thay quần áo, cô vừa bước vào phòng tắm thì điện thoại reo.

Là Lệ Hữu Tuấn!

Tô Kim Thư cầm điện thoại, bàn tay của cô khẽ run lên, cô ấn nút cúp máy theo phản xạ mong muốn