Chương 56: Tôi là một người đàn ông còn trẻ lại khỏe mạnh

Phải biết rằng hiện tại cô không có một mảnh vải!

Một bộ quần áo cũng không có mà mặc!

Lỡ như xảy ra chuyện gì đó, anh ta lại còn muốn đẩy trách nhiệm cho mình, nói mình có ý định dụ dỗ.

Với cái tính tình khó chịu kia của anh ta, thì chuyện này rất có khả năng xảy ra.

Vậy phải làm cái gì bây giờ?

Tô Kim Thư lo lắng nhìn bốn phía một phen, phát hiện ở dưới hộp vuông của bồn rửa tay có một chiếc áo sơ mi nam màu trằng rất sạch sẽ.

Trời cũng giúp cô!

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng cũng thẳng thớm, bao bọc lấy cơ thể mảnh mai của cô.

‘Vạt áo vừa vặn che khuất một phần chân của cô Tuy rằng dưới hai chân cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc gì cả Nghĩ thông suốt xong xuôi, Tô Kim Thư nằm lấy vạt áo, thật cẩn thận đẩy cửa phòng tâm định đi ra.

Vừa ngẩng đầu, cô thấy cái người đàn ông kia đang ra vẻ đạo mạo đang ngồi trên ghế sô pha.

Tuy rằng bị anh ta nhìn thấy dáng vẻ này thì có chút xấu hổ, nhưng so với chuyện không mặc gì mà ra ngoài thì vẫn còn tốt chán?

Nghĩ xong, Tô Kim Thư cản răng một cái, sau đó lấy đà, nhanh chóng phi từ toilet đi ra ngoài Cánh tay nhỏ bé, mảnh khảnh lúng túng nằm lấy vạt áo, vội vã lao về phía ban công.

Cả quá trình, cô thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện tất cả sự chú ý của Lệ Hữu Tuấn đều dồn vào trên tin tức kinh tế và tài chính trên điện thoại di động, cũng không quay đầu lại nhìn qua, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng Lệ Hữu Tuấn đang ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng ánh mắt đã sớm lơ đãng ở nơi nào đó.

Cơ thể mảnh mai của cô gái được chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bao bọc lấy, lộ ra đôi chân thẳng tắp, thoắn thoắt dưới vạt áo sơ mi.

Ánh mắt của anh dần trở nên sâu thảm, cổ họng cũng không tự giác trượt lên trượt xuống.

Tô Kim Thư vừa chạy đến ban công, ngẩng đầu lên vừa thấy, quần áo tối qua cô đã mặc đã được giặt sạch, lúc này đang phơi nắng ở trên ban công, chiếc quần lót màu đen bắt mắt cũng đang nằm trên đó.

Cô vội vàng lấy chiếc quần lót để thay, Tô Kim Thư kiếng mũi chân, đưa tay giữ lấy chiếc áo sơ mi.

Nhưng mà cái móc quần áo như mắc phải cái gì đó, cho dù cô có gắng thế nào.

cũng không thể nào kéo xuống được.

“Đáng giận, ngay cả mày mà cũng đối nghịch với tao!”

Tô Kim Thư căm tức trong lòng, trên tay cũng dùng lực mạnh lên một chút, quần áo trên giá áo đều rơi hết xuống đất.

Quần áo lại bị kẹt trong kế hở của máy sấy khô.

Tô Kim Thư dùng giá áo thử móc vài lần, nhưng cũng chưa thể móc quần áo ra.

Cuối cùng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thật cẩn thận với tay vào trong khe hở đó để lấy quần áo ra.

Cánh tay thon dài cố gắng vươn đến, mắt thấy sắp chạm tới quần áo, thì bỗng nhiên Tô Kim Thư giật mình một cái.

Bởi vì cô đột nhiên cảm giác nhiệt độ sau lưng mình bỗng nhiên hạ xuống.

Đó là một loại cảm giác có ánh mắt sâu hun hút như vực sâu nhìn chăm chäm.

Chăm chú nhìn?

Trong lòng Tô Kim Thư căng thẳng, vội vàng quay đầu lại nhìn lại.

Lúc này mới phát hiện, hóa ra cửa ban công vốn được đóng chặt nay lại đang mở rộng Một bóng dáng cao gầy đang tựa người vào cửa, ánh mắt sâu thẳm đang dừng trên người mình.

Sau đó, hầu kết của anh nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.

Tô Kim Thư cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy tâm mắt của anh đang… dừng sau lưng cô.

Cho đến sau đó, cô mới rõ ràng phát hiện, tư thế hiện tại của cô phóng đãng tới cỡ nào.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình này căn bản cũng không che được bao nhiêu.

Mọi thứ của cô không chút che lấp cứ vậy bại lộ trong tầm mắt của anh.

“AI Tô Kim Thư thét lên chói tai, rồi hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.

Tưởng tượng tư thái vô cùng phóng đãng vừa rồi của mình bị anh nhìn thấy không sót chút gì, chẳng những bị anh nhìn thấy, mà anh còn trâm mặc lâu đến như vậy, Tô Kim Thư liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Gương mặt cô nháy mắt đỏ bừng, “Tại sao anh lại ra đây?”

Lệ Hữu Tuấn híp híp mắt.

Anh muốn giải thích rằng: Vừa rồi anh ở trong phòng khách thấy quần áo của cô rơi xuống khe hở, cô với mãi mà vẫn với không tới, cho nên muốn lại giúp cô.

Nhưng mà khi anh mở cửa, thì trước mắt xuất hiện một cảnh vô cùng đẹp, làm anh mất tập trung.

Cô gái kia đã bày ra một tư thế cực kì quyến rũ, quỳ rạp trên mặt đất, đường cong nơi eo vô cùng cuốn hút, còn bờ mông kia lại đối diện với phía cửa.

Cho nên giữa ngắm cảnh đẹp này và bước tới giúp đỡ, anh trầm mặc lựa chọn cái trước.

Hiện tại, nghe Tô Kim Thư lên án, anh đưa tay sờ sờ mũi, “Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể ở đây.”

“Nhưng mà, nhưng mà tôi…”

Vì quá khẩn trương, nên đầu lưỡi Tô Kim Thư bắt đầu líu lại, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nào nói ra được.

Thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, đôi chân dài của Lệ Hữu Tuấn nhấc lên, trực tiếp tới gần.

Tô Kim Thư lập tức khẩn trương, “Anh muốn làm gì?”

©ó thể là bởi vì động tác dùng sức quá lớn, thế cho nên sau lưng cô ngã mạnh vào máy sấy khô bên cạnh, đau đến nỗi gương mặt cô trắng bệch.

Cô theo bản năng nâng tay lên, dựa vào anh mà đứng vững lên.

Cách chiếc áo sơ mi màu trắng, cô có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng của anh, hơn nữa nhịp tim đập vô cùng cuồng loạn của anh.

Tại sao có thể như vậy?

Cho tới bây giờ, người đàn ông này đều lạnh như băng, tại sao hôm nay tim anh đập nhanh như thế, chẳng lẽ là cô cảm nhận sai?

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô từ trên cao xuống, “Bà Lệ, mới sáng sớm còn mới yêu thương ân ái, bây giờ còn…

“A, anh im miệng, không cho nói.”

Lệ Hữu Tuấn cố ý lạnh lùng mở miệng, “Bà Lệ, đây là em đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?”

“Cái gì?” Tô Kim Thư lập tức liền trợn tròn mắt.

“Đây là nhà của tôi, biết rõ tôi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà em lại mặc áo sơ mi của tôi, quần áo không nghiêm chỉnh mà còn lượn lờ trước mặt tôi, em nói sao tôi không thể hoài nghi em đanh cố ý dụ dỗ cho được?”

“Phụt!”

Nghe nói như thế, Tô Kim Thư thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi.

Quần áo không nghiêm chỉnh?

Cố ý dụ dỗ?

Người này đúng là không biết xấu hổ, người mặt dày như anh ta quả nhiên là lần đầu tiên cô gặp được.

Tô Kim Thư gắt gao cắn môi dưới, “Cậu chủ Lệ, anh đừng có mà tự kỉ như thế. Chẳng qua là tôi quên mang quần áo vào phòng tắm mà thôi, về phần tại sao lại mặc áo sơ mi của anh, chẳng qua là phương án tạm thời trong tình huống cấp bách. Nhưng anh đấy, im lặng đứng sau lưng của người khác như thế, thế mà lại trắng trợn nói tôi dụ dỗ anh?

Tôi còn không biết anh muốn làm cái gì đâu!”

Sau khi cô tức giận nói mấy lời này, Tô Kim Thư cũng lười tranh chấp với anh.

Xoay người muốn đi.

Quần áo này cô bỏ luôn có được không?

Dù sao hành lí của cô cũng được mang hết đến đây, chỉ cần cô tìm thêm một bộ quần áo nữa để thay là không phải được rồi sao?

Chẳng qua chân cô còn chưa kịp bước đi, người đàn ông đã giang hai tay, trực tiếp giam cô trong lồng ngực.

“Lệ phu nhân, em làm phu nhân của tôi, ở trước mặt tôi còn bày ra dáng vẻ này, em cho rằng một người đàn ông khí huyết khỏe mạnh như tôi thì nên làm gì?”

“Anh…

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư lập tức đỏ như máu, cô tức giận mảng, “Lưu manh!”

Sau khi phát tiết xong, cô lại cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng với anh, mặc dù là sự giải thích chưa chắc đã có tác dụng:”Chuyện này mặc kệ anh nghĩ ra sao, tôi cũng phải nói rõ ràng với anh. Lí do lúc nấy tôi quỳ trên mặt đất, là bởi vì quần áo của tôi rớt xuống. Về phần chuyện khác, thực sự là do anh nghĩ nhiều rồi.”