Chương 34: Thà tự hại mình còn hơn là đụng vào cô ta

“Gâu gâu!”

Bát Tử nhanh chóng vọt tới cầu thang bên cạnh, cúi đầu xuống phía dưới sủa loạn hai tiếng, sau đó lại chạy trở về.

“Tâng hầm?” Tô Kim Thư đã hiểu ý của Bát Tử.

Ánh mắt của Bát Tử sáng lên, cản một cái vào tay áo của cô, kéo cô về phía tầng hầm Một người một chó xô xô đẩy đẩy đi tới cổng tầng hầm, Tô Kim Thư đột nhiên do dự: “Có lẽ bây giờ chủ nhân của mày đang nghiêng trời lở đất với Tô Bích Xuân! Nếu chúng ta chạy vào lúc này, chẳng phải là đã phá hỏng chuyện tốt của người ta sao? Đến lúc đó chủ nhân của mày nổi giận trách mắng, tao không gánh nổi đâu!”

Nói xong, Tô Kim Thư quay người muốn trở về.

“Gâu!”

Nhưng lúc này, Bát Tử không cho cô có cơ hội đó.

Nó dùng sức giữ lấy tay áo của Tô Kim Thư, dùng lực một cái cực nhanh kéo cô vào.

bên trong, Khi bọn họ chạy vào trong phòng trị liệu, cô phát hiện nhỏ trợ lý và y tá vốn nên nên canh giữ ở cổng, để giám sát số liệu đã không thấy đâu.

€ó lẽ là bởi vì đối thoại bên trong quá mức nóng bỏng, hai người bọn họ sợ là đã nghe đến nổi lửa, cho nên liền bàn bạc với nhau đi về ngủ trước rồi.

Dù sao trận chiến bên trong còn lâu mới kết thúc, cả một buổi tối cũng sẽ không có chuyện yên tĩnh.

“Hai người kia đi đâu rồi, đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Kim Thư nói thâm một câu.

Vô thức đi tới cửa, cầm tai nghe lên.

Vừa đúng lúc nghe được âm thanh của Tô Bích Xuân từ bên trong truyền đến: “Hữu Tuấn, chỉ cần anh muốn em, anh liền sẽ phát hiện chúng ta vẫn có thể giống như năm năm trước…

Năm năm trước?

Hóa ra hai người bọn họ đã sớm quen biết nhau.

Tô Kim Thư liền nhanh chóng bỏ tai nghe xuống, quay người muốn rời đi “Gâu!” Bát Tử ngăn cô lại.

Vẻ mặt của Tô Kim Thư có chút khó coi: “Bát Tử, có phải mày nhất định muốn tự mình nhìn chủ nhân của mày và người phụ nữ khác điên loan đảo phượng không, có phải như thế mày mới bằng lòng từ bỏ ý đồ hay không? Được lắm, hôm nay tao sẽ để mày thấy rõ ràng, để tránh mày lại quấn lấy tao không buông!”

Nói xong, một tay của Tô Kim Thư kéo vòng cổ của Bát Tử, nhấc nó lên trên mặt bàn cạnh bức tường Sau đó nhấn xuống một cái nút bấm đã được giấu kín.

Ở trên bức tường rộng lớn có một cái lỗ hổng nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.

Cũng chính vào lúc này Tô Kim Thư đã thấy cảnh Lệ Hữu Tuấn gầm nhẹ một tiếng, bổ nhào vào lên người Tô Bích Xuân…

“Bây giờ mày nhìn rõ rồi chứ?”

Tô Kim Thư vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Đề nén tức giận nói lời này với Bát Tử xong, cô liền xoay người rời đi Cô không nên nghe lời con chó thối này tới đây.

Hại cô thấy cảnh vừa nãy, chờ một tí khi trở về cô phải rửa con mắt của mình mới được!

Bát Tử cũng một mặt ngơ ngác.

Đã xảy ra chuyện gì?

Không phải cha rất chán ghét người phụ nữ kia sao?

Tô Kim Thư tức hổn hển rời đi, nhưng lúc.

cô vừa bước qua cánh cửa, từ bên trong truyền đến một tiếng rít!

Là âm thanh của Tô Bích Xuân!

Có cần phải kêu lớn tiếng như vậy hay không!

Tô Kim Thư càng tức giận muốn rời đi “Aaa!”

Thế nhưng, tiếng thét của Tô Bích Xuân càng ngày càng lớn, càng ngày càng chói tai hơn.

Tô Kim Thư thay đổi sắc mặt.

Không đúng, đây không phải tiếng kêu hưng phấn, mà giống như là hoảng sợ hơn!

Cô xoay người vội vàng quay trở lại, nhìn qua lỗ hổng, một màn trước mắt này suýt chút nữa khiến cô rớt luôn con mắt.

Vừa nãy Tô Bích Xuân còn bị Lệ Hữu Tuấn đè, vậy mà bây giờ cô ta lại bị quảng sang một bên ở trên mặt đất kêu oai oái.

Còn Lệ Hữu Tuấn thì ngồi ở trên giường, trên tay câm một vật gì đó rất sắc bén giống như là một con dao găm nhỏ.

Một đầu của vật sắc bén kia đâm vào bắp đùi của anh!

Tô Kim Thư hoàn toàn bị dọa sợ: Tại sao lại như vậy?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Bát Tử ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức hung hăng sủa loạn.

Tô Kim Thư lập tức đi mở cửa, thế nhưng của đã bị khóa ở bên trong, cho dù bên ngoài có chìa khoá cũng không mở được.

“Tô Bích Xuân, Lệ Hữu Tuấn, các người mau mở cửa rai”

Tô Kim Thư liều mạng đập cửa, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Tô Bích Xuân bị Lệ Hữu Tuấn dọa đến choáng váng mặt mày.

Cô ta cũng không quan tâm là mình trần truồng hay mặc quần áo, lập tức đứng lên muốn chạy tới cửa ra vào mở cửa cho Tô Kim Thư.

Thế nhưng còn chưa kịp đi được hai bước, cô ta đã bị Lệ Hữu Tuấn ở phía sau nắm tóc.

Cô ta hoảng sợ quay đầu, Lệ Hữu Tuấn lập tức bóp chặt cổ của cô †a.

“Hữu Tuấn, anh…anh muốn làm gì?

Không muốn!” Tô Bích Xuân liều mạng giấy dụa, nhưng không có tác dụng gì.

Con mắt của Lệ Hữu Tuấn âm u, giống như tất cả các giác quan đã bị đóng lại, căn bản những sự vật xung quanh không thể tác động vào anh, anh hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Con mắt đỏ ngầu, nhìn chòng chọc Tô Bích Xuân, lực tay càng lúc càng mạnh.

“Bát Tử, nhanh chóng đi tìm quản lý cầm chìa khoá về đây, nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy!” Tô Kim Thư đứng ở cổng phòng trị liệu, phát hiện tình huống không đúng lắm.

Tô Bích Xuân lòng dạ ác độc, bắt tay với Tô Văn Tâm hại chết anh trai của cô.

Loại người này chết không có gì đáng tiếc.

Thế nhưng, cô…

Cô không muốn Lệ Hữu Tuấn dính dáng đến kiện cáo án mạng Bởi vì Tô Bích Xuân không xứng đáng để anh phải trả giá như vậy!

Hơn nữa, một dao vừa rồi của Lệ Hữu Tuấn hình như đâm rất sâu, vết thương trên đùi anh vẫn đang không ngừng chảy máu.

Nếu còn chậm trễ nữa, chỉ sợ là anh sẽ bị mất máu quá nhiều.

Bát Tử lập tức đi ra ngoài tìm cứu viện.

Ở trong phòng, Tô Bích Xuân đã bị anh nhấc lên không trung, hai chân cách mặt đất một khoảng không, vẻ mặt xanh tím: ru Tuấn, anh không thể đối xử với em như vậy!

Em đã cứu anh một mạng, anh không thể.

Động tác trên tay của Lệ Hữu Tuấn dừng lại.

Người phụ nữ này đã cứu anh sao?

Anh do dự trong chốc lát mắt thường có thể nhìn thấy, ngay lúc Tô Bích Xuân cho rằng mình được cứu rồi, thì bàn tay đang bóp cổ cô đột nhiên dùng sức nắm chặt.

Không đúng!

Không phải người phụ nữ này.

Buổi tối hôm đó, mùi hương trên người của người phụ nữ đó đã khắc sâu vào trong óc của anh.

Mặc dù… Cho tới bây giờ anh vẫn chưa tìm được cô ấy, nhưng tuyệt đối không phải người phụ nữ trước mặt này.

“Lừa tôi, đều đáng chết!”

Cả người Lệ Hữu Tuấn đều ở trong tình trạng báo động tối cao, căn bản là nghe không lọt những thứ quấy nhiễu ở bên ngoài.

Trong đầu của anh bây giờ chỉ có một cái ý niệm, chính là… Người phụ nữ trước mặt này đáng chết!

“Tô, Tô Kim Thư, cứu, cứu tôi…

Tô Bích Xuân cầu cứu trong vô vọng, giấy dụa nhìn về phía Tô Kim Thư ở ngoài cửa Thẳng đến khi hai mắt khẽ đảo, rơi vào hôn mê.

Nhưng động tác trên tay của Lệ Hữu Tuấn vẫn không dừng lại.

Cứ tiếp tục tiếp tục như vậy, Tô Bích Xuân sẽ chết không nghỉ ngờ gì cả!

Chính vào lúc này ngàn cân treo sợi tóc này.

“Oanh”

Cửa phòng trị liệu bị người phá mở ra.

Là Lục Anh Khoa!

Anh ta dẫn bốn năm tên vệ sĩ vọt vào trong.

Tô Kim Thư lập tức thở ra một hơi, cũng vội vàng đi theo vào trong cùng bọn họ.

“Cậu chủ!”

Lục Anh Khoa vừa mới tới gần, thì đã bị Lệ Hữu Tuấn đấm một cú trực tiếp ngã trên mặt đất.

Hỏng bét!

Lục Anh Khoa chật vật bò lên, nhất định là cậu chủ đã kích mở hệ thống phòng ngự tối cao của chính bản thân mình.

Anh của lúc này cực kỳ nguy hiểm, căn bản là không có nhận thức.

Cộng thêm kỹ thuật đánh nhau của anh vô cùng tốt, sức chiến đấu cực kỳ mạnh, cho dù mấy người bọn họ cộng lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của anh!

“Pang!”

Tô Bích Xuân đang hôn mê bị ném sang một bên.

Đám người Lục Anh Khoa lần lượt trở thành mục tiêu mới của Hữu Tuấn, lúc nào cũng có thể phát động công kích.

“Cô Tô, chúng tôi có mang theo thuốc an thần đến đây đang để ở ngoài. Đợi chút nữa mấy người chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp chế trụ cậu chủ, còn cô sẽ tiêm cho ngài ấy một mũi! Nếu như không thể đánh thức ngài ấy kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngài ấy!”

Nguy hiểm tính mạng?

Tô Kim Thư giật mình, lập tức gật đầu “Tôi biết rồi!”

Lục Anh Khoa đưa ánh mắt nhìn mấy tên vệ sĩ khác, sau đó tất cả bọn họ cực nhanh xông tới.