Chương 118: Gần đây anh đã quá chiều cô

Lúc này màn hình lớn vừa khéo chiếu đến đoạn phim, lần trước bị cắt ngang.

Nam chính đang nằm lên người nữ chính, đè cô ta, điên cuồng xé quần áo cô ta.

Hai phút sau, điện thoại lại rung lên lân nữa.

Tô Kim Thư ở bên cạnh cẩn thận kéo tay áo của anh: “Điện thoại”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, cuối cùng vẫn trượt vào nút nghe.

Giọng nói trong phim truyền qua điện thoại, một lúc lâu sau, âm thanh lạnh lùng của người phụ nữ mới vang lên: “Em còn tưởng cả đời này anh sẽ không xem phim nữa”

Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, thái độ kiêu ngạo của người phụ nữ mới mềm mỏng hơn chút: “Em ra nước ngoài nhiều năm như vậy cuối cùng đã trở về rồi, không muốn gặp em sao?”

Lệ Hữu Tuấn yên tĩnh cầm điện thoại, ánh mắt nhìn màn hình lớn không di chuyển.

“Anh Dạ, thật sự không muốn gặp em?”

Không biết có phải một tiếng anh Dạ này đã chạm đến điểm nào đó của Lệ Hữu Tuất hay không mà cô ta vừa dứt lời, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên đứng lên Ghế dựa sau lưng vì động tác của anh vang lên một tiếng, khiến Tô Kim Thư giật mình.

Tô Kim Thư còn chưa kịp lên tiếng, Lệ Hữu Tuấn đã xoay người đi về phía cửa Cô cứ như vậy nhìn anh đi thẳng ra ngoài cửa.

Có điều Tô Kim Thư cũng không quá để ý, mà là ôm bắp rang nghiêm túc xem phim.

Nữ chính thật sự diễn rất hay, nằm vững tiết tấu của toàn bộ mạch phim, không hề sơ suất.

Cho nên đến tận khi phim chiếu hết, Tô Kim Thư mới phát hiện Lệ Hữu Tuấn không hề trở lại.

“Tên này cũng thật là, cho dù thật sự có chuyện phải rời khỏi, ít nhất cũng phải nói với mình một tiếng chứ”

Tô Kim Thư cau mày lẩm bẩm một câu.

Thực ra nói thật, cô lo lẳng nhất vẫn là nếu lần này Lệ Hữu Tuấn lại đi công tác thì phải làm sao?

Thời hạn Tô Văn Tâm cho cô là ba ngày.

Ông ta chỉ biết đến lợi ích, nếu cô không đưa Lệ Hữu Tuấn đến gặp ông ta, ông ta thật sự sẽ làm ra chuyện tổn hại anh trai cô.

Sau khi Tô Kim Thư rời khỏi rạp chiếu phim, tìm một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lệ Hữu Tuấn.

Cô gọi xe về biệt thự, đợi cả buổi chiều anh cũng không quay lại.

Cô cứ như vậy như con kiến bò trên chảo.

nóng, khó khăn trải qua một ngày.

Hôm sau cô không nhịn được, gọi điện cho Lệ Hữu Tuấn.

Nhưng sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, liền trực tiếp bị người ta cúp máy.

tim Tô Kim Thư lập tức rơi xuống.

Lệ Hữu Tuấn không nghe điện thoại của Làm sao đây?

Thời gian Tô Văn Tâm cho cô không nhiều.

Nếu Lệ Hữu Tuấn vẫn không trở.

nào cô cứ ngồi yên ở đây chờ chết như vậy?

Cô có thể đợi, nhưng anh hai lại không đợi được.

Cô nhất định phải nghĩ cách khác.

Tòa nhà lớn tổng bộ tập đoàn Lệ thị.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn ipad trong tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt trên đó.

Càng xem, gương mặt đẹp trai kia, lại càng thêm âm trầm.

Trên weibo, bức hình của anh đã lên hot Search.

Tuy chỉ lộ nửa bên mặt, nhưng những người quen anh gần như vừa nhìn là nhận ra ngay.

Khóe môi anh lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt dường như đông thành băng: Chẳng trách cô ta gọi điện cho anh, e rằng cũng là do nhìn thấy bức hình này trên weibo?

“Nội trong nửa tiếng, tôi muốn bức hình này hoàn toàn biến mất.”

Lục Anh Khoa gật đầu, lập tức xoay người ra ngoài sắp xếp người khác giải quyết.

Lệ Hữu Tuấn chậm rãi đứng lên, anh đi đến cạnh cửa sổ, nhìn thành phố Ninh Lâm dưới màn đêm, đèn đóm sáng rỡ.

Bên tai vang lên giọng nói người phụ nữ lúc chiều: “Qua mấy ngày nữa em sẽ trở về, chúng †a gặp nhau có được không?”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lẽo, lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi.

Lúc trước Tô Kim Thư gọi điện cho anh, anh đang xử lý chuyện khác, cho nên cúp máy, sau đó cô không còn gọi đến nữa Nghĩ đến việc để cô ở lại một mình trong rạp chiếu phim, quả thật không tốt lắm.

Cho nên Lệ Hữu Tuấn bấm số gọi lại cho.

cô.

Nhưng sau khi điện thoại vang lên một tiếng, đã bị người ta cúp máy.

Gương mặt đẹp trai của anh lập tức lạnh đi.

Khi anh lại gọi cho cô lần nữa, đầu kia điện thoại là giọng nói nhắc nhở lạnh lùng *Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy.”

Người phụ nữ này đang làm mình làm mẩy với anh sao?

Gương mặt anh âm trầm, bước ra khỏi phòng làm việc.

Rolls Royce chạy nhanh về phía biệt thự, từ hầm giữ xe ở tòa nhà lớn tổng bộ một đường chạy về biệt thự núi Ngự Cảnh.

“Tô Kim Thưi”

Khi Lệ Hữu Tuấn gọi điện lần thứ năm, vẫn không ai nghe máy.

Khóe môi anh hiện lên độ cong lạnh lẽo.

Lục Anh Khoa ở phía trước phụ trách lái xe chỉ cảm thấy da đầu tê dại: Bởi vì anh ta biết rõ, mỗi khi boss lộ ra nụ cười như vậy, nhất định sẽ có người gặp xui xẻo.

Xe vừa vào bãi đỗ ở biệt thự, còn chưa dừng hẳn, Lệ Hữu Tuấn đã mang theo hơi thở lạnh lùng xuống xe.

Tính tình người phụ nữ Tô Kim Thư này.

cũng lớn thật?

Chẳng qua chỉ để cô ở lại rạp chiếu phim một mình thôi, đâu phải trước đây chưa từng ở một mình.

Vậy mà lại dám cúp máy của anh, thậm chí còn khóa máy?

Quả thật là chán sống rồi Lệ Hữu Tuấn đạp tung cánh cửa biệt thự, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn trong bếp, hình như: có người đang bận rộn.

Sắc mặt anh âm trầm bước vào, đẩy cửa lớn nhà bếp ra “Rầm!”

Một tiếng vang lớn, khiến người bên trong giật mình.

Cái xẻng trong tay mẹ Bảo suýt nữa đã bay ra ngoài.

Bà ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vẻ mặt u ám: “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”

“Cô ấy đâu?”

Mẹ Bảo biết anh hỏi Tô Kim Thư.

Bà ấy vội vàng đặt cây xẻng trong tay xuống: “Buổi chiều khi tôi mua đồ ăn trở về, đã không thấy bà chủ về nhà nữa”

Người phụ nữ Tô Kim Thư kia không về nhà?

Gương mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn âm trầm đến mức có thể nặn ra nước.

Từ sau khi Tô Kim Thư và hai đứa bé đến biệt thự Ngự Cảnh, mẹ Bảo rất ít khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn tức giận.

Đây là lần đầu tiên anh giận dữ như vậy, sắc mặt khó coi như thế.

Mẹ Bảo do dự một lúc, vẫn lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu muốn ăn cơm trước không? Duy Hưng và Mỹ Chỉ ở lầu haï”

Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng, mà xoay.

người đến phòng sách lầu hai.

Anh bật máy tính xách tay lên, văn kiện dày đặc bên trong chiếm đầy màn hình.

Nếu là lúc bình thường anh nhất định có thể giải quyết rất tốt, nhưng bây giờ anh nhìn nhiều thêm một chút liền cảm thấy vô cùng cáu gắt.

Anh cau mày: Xem ra gần đây anh đã quá chiều cô, cho nên cô mới dám làm mình làm mẩy với anh.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại gọi vào.

một số.

Sau tiếng vang ngắn ngủi, điện thoại đã kết nối.

Trong hội sở tư nhân Hoàng Quán.

Thẩm Tư Huy dựa vào ghế sô pha bằng da, trái phải đều là những người phụ nữ ăn mặc thời thượng.

Điện thoại vòng qua cổ người phụ nữ, trước khi nghe máy anh ta còn không quên hôn một cái lên mặt người phụ nữ: “A lô, anh hai?”