*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kỳ Hàn Lâm không nghe thấy, nhưng ông ta đã nghe thấy.

Cô ấy dám nói như vậy trước mặt Kỳ gia!? Cô ấy lấy đâu ra can đảm!? Lâm Mạn nói: “Không có ạ, Kỳ gia nghe nhầm rồi.


Kỳ Hàn Lâm càng không vui: “Cô nghi ngờ thính lực của tôi?”
Lâm Mạn chột dạ, quay mặt đi.

Bác Kiều nói: “Cô lại đi chuẩn bị một phần khác đi.


Ông ta thấy Kỳ Hàn Lâm cảm thấy hứng thú với món bánh bao này, ông ta nhớ rõ Lâm Mạn chuẩn bị rất nhiều, loại bánh bao này cất trong tủ lạnh, lúc ăn bỏ vào nồi nấu chín là được, tiện hơn làm sandwich.

Kỳ Hàn Lâm hỏi: “Bánh bao này là ai làm?”
Ngay khi Lâm Mạn định nói, bác Kiều lập tức tiếp lời nói: “Tôi làm!”
Lâm Mạn kinh ngạc nhìn ông ta.


Bác Kiều không hề tỏ ra chột dạ, ông ta ưỡn ngực, nhìn Kỳ Hàn Lâm, cong môi nói: “Đây là đồ ăn vặt ở phía nam sông Trường Giang.

Mỗi ngày vi dỗ dành cô chủ nhỏ ăn bữa sáng, tôi cũng xem như hao tổn tâm trí, không nghĩ tới, cô chủ nhỏ lại có hứng thú với món bánh bao này!”
Lâm Mạn: Người này còn rất thích cướp công? Bánh bao này rõ ràng là cô tự tay cán bột, tự tay làm nhân, tự tay bao bánh lại, tự tay cho vào nồi.

Bây giờ Tiểu Mộ Tuyết thích ăn, ông ta xoay ngược, trực tiếp nhận hết công lao vào chính bản thân mình.

Thôi được rôi.

Ông ta thích cướp công, để cho ông ta cướp đi! Dù sao, Tiểu Mộ Tuyết thích ăn, tâm ý của cô đã đạt được! Kỳ Hàn Lâm: “Đi chuẩn bị một phần khác đi.



Anh nắm tay cô bé, giúp cô bé thổi, môi kiểm tra độ ấm, lúc này mới nói với Tiểu Mộ Tuyết: “Cắn một miếng.



Những chi tiết vụn vặt, toàn bộ đều tinh tế tỉ mỉ.

Lâm Mạn có phần xem không rời mắt.

Trước mặt người khác, từ trước đến nay Kỳ Hàn Lâm đều là nhìn từ trên cao xuống, không ai bì nổi, nhưng chỉ trước mặt Tiểu Mộ Tuyết, sự dịu dàng mà anh ấy thể hiện ra, khiến người ta không khỏi đắm chìm vào.

Cô không ngờ răng người đàn ông này lại có một mặt cẩn thận như vậy, khi bánh trôi nước mới ra khỏi nồi sẽ nóng bỏng, anh ấy biết phải thổi cho Tiểu Mộ Tuyết.

Trong lúc nhất thời, Lâm Mạn không khỏi nhìn người đàn ông này với cặp mắt khác xưa! “Hừm…”
Tiểu Mộ Tuyết mới vừa cắn một miếng, lại đột nhiên cau mày, và nôn ra miếng bánh trôi nước đã bị cắn trong miệng.

Kỳ Hàn Lâm cau mày: “Làm sao vậy?”
Anh còn tưởng rằng cô bé bị bỏng miệng, lại thấy Tiểu Mộ Tuyết đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào miếng bánh trôi nước đang cắn dở với vẻ mặt ghét bỏ.

Bác Kiều dè dặt tới gần: “Cô chủ nhỏ, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tiểu Mộ Tuyết rõ ràng là có chút giận dỗi, không nói lời nào.

Bánh trôi nước lúc nãy ngon như vậy, tại sao lần này nấu ra lại không ngon.

.