Mơ hồ, Hạ Hiểu nghe thấy Ôn Sùng Nguyệt hỏi: "Chọn mèo nhỏ, hay chọn anh?"

Hạ Hiểu sắp khóc rồi: "Anh."

"Anh là ai?"

"Thầy Ôn."

"Tên."

"Ôn Sùng Nguyệt."

Ôn Sùng Nguyệt vẫn không hài lòng: "Nói to hơn chút."

"Ôn Sùng Nguyệt" Hạ Hiểu ôm cổ anh, dáng vẻ đáng thương nhìn ánh mắt anh: "Em chọn Ôn Sùng Nguyệt."

Hạ Hiểu không biết người khác như thế nào, nhưng Ông Sùng Nguyệt rất thích cô gọi tên anh, anh thích nghe âm thanh, nhất là thích dạy Hạ Hiểu phát ra âm thanh.

May cho Hạ Hiểu ngày mai là cuối tuần, không cần phải dậy sớm đi làm, khi mặt trời ló rạng cô mới thức dậy, cũng bỏ qua luôn cả bữa sáng.

Lần này, Ôn Sùng Nguyệt không gọi cô.

Ôn Sùng Nguyệt từ phòng tập thể thao quay lại, buổi sáng chủ nhật, anh thường đến phòng thể thao luyện tập, sau đó đi mua một ít thực phẩm cùng hoa quả tươi, cuối tuần có nhiều thời gian, anh thường sẽ nấu một số món phức tạp hơn một chút.

Khi Hạ Hiểu đang lim dim ngủ, liền ngửi thấy được mùi súp.

Điện thoại ở bên cạnh kêu tích tích tích không ngừng, cô vẫn còn ngái ngủ mông lung cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của một người lạ gửi tới.

Người lạ: "Tôi là Tống Triệu Thông."

Người lạ: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm không?”

Tin nhắn này được gửi lúc 9 giờ sáng, có lẽ là không thấy Hạ Hiểu trả lời, 10 phút sau, anh ấy lại gửi tin nhắn thứ hai.

Ôn Sùng Nguyệt đang phân loại nguyên liệu đã được sơ chế qua, cho vào nồi nhỏ từ từ đun trên bếp, Hạ Tiêu tò mò đến gần nhìn mấy thứ đồ khô: "Đây là...... Bạch tuộc?"

"Phải"  Ôn Sùng Nguyệt mỉm cười: "Vẫn còn nhớ chứ? Anh đã nói qua với em rồi, đây là hải sản khô của người bạn từ Quảng Châu gửi tới."

Hạ Hiểu thăm dò nhìn những hải sản khô này, chỉ vào một cái hỏi: "Đây là cái gì?"

"Con sò" Ôn Sùng Nguyệt trả lời: "Chờ thêm hai ngày, khi ninh súp ngô cà rốt nước hạt dẻ anh sẽ thêm cái này vào cho em, để thay đổi khẩu vị."

Hạ Hiểu lặp lại một lần nữa: "Thay đổi khẩu vị?"

"Người Quảng Châu tương đối cẩn thận khi ăn hải sản khô." Ôn Sùng Nguyệt nhẫn nại cùng cô nói chuyện: " giống cá mắt sáng, mực, nấm bắc, sao biển khô, ốc biển khô, ốc xà cừ khô......những thứ này đều thích hợp làm mới vị giác, ví dụ như khi nấu canh đu đủ, có thể thêm mực giúp gia tăng mùi vị. Anh không thích dùng mì chính, thêm một số loại hải sản tươi sống là đủ rồi."

Hạ Hiểu dùng sức ngửi hương thơm trong không khí, nhìn nồi, rồi nhìn Ôn Sùng Nguyệt nói: "Hôm nay ăn gì thế?"

"Hôm nay anh mua củ sen rất to giòn, thích hợp để ninh canh xương hầm thuốc bắc." Ôn Sùng Nguyệt nói: "Cơm trưa có gân lơn hầm củ sen bạch tuộc -----Mặc dù không phải là mùa hè, nhưng mấy ngày trước em uống quá nhiều rượu, tốt nhất ăn thanh đạm một chút."

Hạ Hiểu ánh mắt long lanh nhìn anh: "Còn phải dựa vào mùa để ăn uống sao?"

Ôn Sùng Nguyệt không nhịn được cười, anh đang thái cà rốt, đưa tay lên đút cho Hạ Hiểu một miếng: "Vào mùa đương nhiên phải ăn thực phẩm tươi ----- xuân vũ quý như du*, rau mùa xuân ăn cũng tươi. Chờ chợ có măng xuân, anh sẽ làm món canh măng tươi ngâm chua nấu với thịt heo cho em ăn. Được rồi, em tự chơi một lúc đi, đợi anh nấu cơm xong sẽ gọi em."

Hạ Hiểu cắn miếng cà rốt, thơm ngào ngạt, cô giơ tay lên: "Anh Ôn, còn việc gì cần em giúp không?"

"Bạn học Hạ." Ôn Sùng Nguyệt nhanh chóng đem cà rốt cắt thành những miếng hình thoi nhỏ: “Anh có thể phiền em tạm thời phân loại hoa quả trên bàn phòng khách được không? Em có thể ăn dâu tây trước, coi như phần thưởng ----xin lỗi, hiện giờ không có quả da rắn, anh không chắc là em còn thích ăn loại quả nào khác."

Hạ Hiểu sửng sốt một chút, đem cả miếng cà rốt nuốt xuống.

Cô đứng lên: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

Hoa quả trong nhà Ôn Sùng Nguyệt cũng có vị trí để cố định, Hạ Tiêu dùng nước rửa sạch hoa quả, khi cô cẩn thận cho vào hộp bảo quản đặc biệt dành cho hoa quả, thì bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong.

Ôn Sùng Nguyệt lại làm thêm cá viên chiên rau, nấm chiên xù, thịt cua hầm dưa lạnh và cần tây Lily. Hạ Hiểu là người miền Nam, món chính thích ăn cơm. Vì vậy, anh cũng nấu cơm, sử dụng gạo thơm Thái Lan và gạo Vũ Xương Đông Bắc nấu cùng nhau, cho thêm kê xay và ngô bào sợi vào, rất thơm.

Hạ Hiểu ăn liền một lúc hai bát cơm.

Ôn Sùng Nguyệt cuối cùng cũng hỏi cô: "Cuối tuần, em vì sao không muốn ra ngoài đi dạo một chút?"

Hạ Hiểu vừa nghe thấy hai chữ "đi dạo", liền kịch liệt lắc đầu.