Rõ ràng, cha mẹ bề bộn nhiều việc, mẹ không có thời gian, không gian ồn ào theo đó là tiếng cò kè mặc cả.

Bà còn dành thời gian hỏi Hạ Hiểu, muốn đi xem mắt hay không, chị em dâu của dì hai và đứa em họ thứ ba của chú năm lại tìm cho Hạ Hiểu mấy người, đảm bảo lần này tuổi tác không hơn nhau mười tuổi, không có đàn ông bụng phệ, cũng không có thẳng nam sắt thép, nếu như Hạ Hiểu muốn, lập tức đưa Wechat qua cho cô.

Hạ Hiểu do dự nói: "Cái kia, mẹ, không cần xem mắt nữa, hôm nay con vừa đăng ký kết hôn xong."

Giọng mẹ cô cực kỳ to: "Con, cái đứa nhỏ này, được thôi, không xem thì không xem. Mẹ còn bận bịu, đợi lát nữa gọi cho con sau nhé."

Cứ như vậy kết thúc.

Hạ Hiểu nắm điện thoại, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho người mẹ thần kinh không nhạy bén của mình để nói rõ thêm chút nữa hay không.

Ôn Sùng Nguyệt đã mang theo túi đồ đến, đưa cho Hạ Hiểu.

Hạ Hiểu mở to mắt nhìn, trong túi giấy đặt hộp nhỏ bằng gỗ, bên trong là một lọ thủy tinh tinh xảo, đựng mấy quả nhỏ, là vừa rồi người quản lý kia bưng ra.

Hạ Hiểu ngẩng đầu: "Đây là cái gì?"

"Oliu cam thảo." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Nghe tiếng nói hôm nay của em có chút không bình thường, gần đây đừng ăn đồ ăn nhanh như khoai tây chiên, ăn cái này, cực kỳ có lợi cho phổi."

Hạ Hiểu lên tiếng, nhân viên phục vụ mở cửa, xoay người cúi đầu, bàn tay Ôn Sùng Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, kéo cô về phía bên cạnh mình một chút, vừa vặn tránh được  mấy đứa nhóc khóc rống không ngừng đi qua bên người Hạ Hiểu.

Hạ Hiểu muốn nói cái gì đó thì điện thoại di động kêu lên, mẹ lại gọi điện thoại tới, cô bắt máy.

- - một giây sau, là giọng nói khó có thể tin của mẹ cô: "Cái gì? Con ranh con con nói cái gì? Đăng ký cái gì? Kết hôn cái gì?"

-

Hạ Hiểu bỏ ra gần hai tiếng, mới khiến cho mẹ mình hiểu được chuyện cô "kết hôn chóng vánh" này.

Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích.

Cha mẹ liên tục trách cứ Hạ Hiểu, làm sao chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với người trong nhà một tiếng.

Chuyện này không thể thiếu Ôn Sùng Nguyệt ra tay.

Hạ Hiểu không xác định đối phương làm sao nói rõ với cha mẹ mình, tóm lại, trong mười phút videocall, chuyện của Hạ Hiểu cứ như vậy giải quyết lặng yên không một tiếng động.

Cha mẹ không còn đề cập đến chuyện này nữa, mà là sốt ruột hỏi Hạ Hiểu, hôn lễ tổ chức khi nào, ở đâu, vấn đề này tới vấn đề khác.

Hạ Hiểu đầu óc quay cuồng, thật vất vả mới trấn an xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi.

Ngày mai, Hạ Hiểu còn phải đi làm, đáng thương cho người làm công, đi làm một ngày nữa, chờ đến ngày mốt mới có thể nghỉ cuối năm. Thời gian đã rất muộn, Hạ Hiểu không có giữ Ôn Sùng Nguyệt, đối phương cũng không cần Hạ Hiểu tiễn, tự mình đi xuống lầu.

Từ độc thân đến đã kết hôn chỉ mất không đến 24 giờ.

Hạ Hiểu váng đầu chóng mặt, cô ăn một miếng Oliu cam thảo, đầu lưỡi cẩn thận từng li từng tí nhấm nháp, mặn chua hơi ngọt, nâng cao tinh thần.

Cô nhắm mắt lại, nhai một miếng, chua đến chấn động.

... Trước khi ngủ không nên ăn cái này, cô sợ là sẽ phải ngủ trễ.

Ôn Sùng Nguyệt nói xong, chờ sau khi Hạ Hiểu tan việc đón cô trở về.

Ôn Sùng Nguyệt nhà ở đế đô, năm nay Hạ Hiểu không trở về nhà, Ôn Sùng Nguyệt tự nhiên không thể để cho một mình cô lẻ loi trơ trọi ăn tết, chuẩn bị đón cô về nhà mình.

Hạ Hiểu không từ chối.

Cô mới đầu còn muốn chuẩn bị quà, vội vã cuống cuồng hỏi Ôn Sùng Nguyệt cha mẹ anh thích cái gì, chỗ nào nghĩ đến Ôn Sùng Nguyệt đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cô đến thôi.

Cùng anh ở chung thật sự vô cùng tự nhiên, thoải mái dễ chịu.

Hạ Hiểu hiếu kì người có thể dạy dỗ Ôn Sùng Nguyệt tính tình như vậy sẽ là bậc cha mẹ như thế nào, cô có chút thấp thỏm, dù sao loại chuyện kết hôn nhanh này, người đời trước rất khó tiếp nhận.

Trên xe, cô nhịn không được hỏi: "Thầy Ôn, chú Ôn và dì Ôn có kiêng kỵ cái gì không? Chính là đợi lát nữa lúc nói chuyện phiếm, có thứ gì không thể nói không?"

Ôn Sùng Nguyệt hết sức chăm chú nhìn tình hình đường xá: "Không có -- đúng rồi, cha mẹ anh đã ly hôn ở riêng, buổi tối hôm nay chỉ có cha anh thôi, em không cần khẩn trương, con người ông ấy rất tốt."

Hạ Hiểu sửng sốt một chút: "Xin lỗi."

Ôn Sùng Nguyệt cười: "Đừng cứ xin lỗi mãi vậy."

Ánh đèn ngoài cửa sổ xe hắt vào trên mặt anh, nổi bật khuôn mặt của anh, Hạ Hiểu phát hiện sườn mặt phía bên phải của anh, từ cằm tới cổ có một nốt ruồi nho nhỏ, không quá rõ ràng.

Làn da anh trắng nõn, màu sắc của nốt ruồi này cũng nhạt, màu nâu, như hạt gạo nhỏ.

"Là anh sơ xuất. " Ôn Sùng Nguyệt nói, "Anh hẳn là sớm phải nói cho em, Tiểu Hạ, em đã làm rất tốt."