Mục Diễn Phong nhìn Vu Hoàn Chi nhàn nhã đi tới, không khỏi mỉa mai:
– Cậu Vu, đêm qua ngủ không ngon à? Sao bây giờ mới dậy?
– Đúng là ngủ không ngon. – Vu Hoàn Chi xắn tay áo – Trời sáng mới ngủ, thiếu chủ chờ lâu chưa?
Vẻ mặt Mục Diễn Phong cứng đờ, lát sau nuốt nước bọt rồi nói:
– Chưa lâu, em ấy đâu?
Vu Hoàn Chi gật đầu với Tiêu Mãn Y, cười nói:
– Sương không khỏe, đợi đồ ăn chuẩn bị xong mới ra. – Nói rồi khóe mắt y liếc thấy bánh dứa trên bàn đá trong đình, cười – Để thiếu chủ đói bụng đợi, Hoàn Chi thật hổ thẹn.
Khóe miệng Mục Diễn Phong mấp máy:
– Cậu nào có mảy may vẻ hổ thẹn…
Vu Hoàn Chi không đáp, thuận tay nhặt phổ võ công đó lên lật vài trang, nói:
– Thiếu chủ thật biết tiêu khiển. – Y gập sách lại rồi nhìn sắc trời – Vừa qua giờ Thân, dùng bữa tối e là hơi sớm.
Mục Diễn Phong lộ ra vẻ phòng bị:
– Cậu muốn làm gì?
Hôm đó gió lớn mà không mạnh, Vu Hoàn Chi bước tới cửa đình, cười rằng:
– Không bằng dùng bữa ở nơi này cho thoải mái. – Nói rồi y gọi Li Bình, bảo – Đưa đồ ăn tới đi.
Li Bình ngẩn ra, chần chừ liếc Mục Diễn Phong.
Vu Hoàn Chi lại nói:
– Tôi đoán trước thiếu chủ đã chuẩn bị canh thập toàn đại bổ cho tại hạ, cô cứ bưng tới đi.
Li Bình nghe y nói thế bèn gật đầu làm lễ rồi lui xuống.
Mục Diễn Phong “Ôi” một tiếng, ngồi xuống trên băng ghế đá, không để ý Vu Hoàn Chi nữa, tiện tay lại nhặt phổ võ công mà hắn lật xem lúc nãy, xem một lát lại để sách xuống hỏi:
– Sao cậu không biết kín đáo gì cả?
Vu Hoàn Chi nhướng mày:
– Đêm qua động phòng thật là mệt nhọc. Thiếu chủ thương xót tại hạ, sáng sớm đã sai người làm canh thập toàn đại bổ, tất nhiên Hoàn Chi vô cùng cảm kích, có lý nào lại từ chối?
Trong vườn bên ngoài hiên Huy Vũ có cây hạnh, gió thổi qua, cánh hoa trắng tung bay. Lúc Nam Sương ra khỏi phòng vừa vặn trông thấy Vu Hoàn Chi đi tới từ trong hoa bay.
Hôm đó nàng cũng mặc váy sam trắng, mái tóc đen ngang eo thường ngày vấn thành một búi to ở bên trái. Trên búi tóc cài một chiếc trâm hoa đào màu hồng, giản lược thanh tao mà đẹp đẽ.
Con gái xuất giá phải vấn hết tóc lên, biểu thị đã có nơi có chốn.
Vu Hoàn Chi thấy Nam Sương ăn vận như thế, trong lòng rung động, chìa tay về phía nàng ở trước thềm đá, gọi:
– Nương tử.
Nam Sương cũng kinh ngạc, lát sau lại cười hì hì, đặt tay lên tay y và nói:
– Nghỉ ngơi một hồi thì không còn đau mấy nữa, chỉ là đi lại chậm hơn thôi.
Hai người tới trong đình, Li Bình đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Đồ ăn hôm đó thanh đạm lạ thường, vừa rồi Mục Diễn Phong bị Vu Hoàn Chi chiếu tướng, đã mất hứng đùa cợt y, lúc này hắn đổ dồn lên người Nam Sương, trái gắp một đũa thịt ức gà, phải gắp một đũa măng trúc, liên tục thêm đồ ăn vào bát em gái hắn.
Vu Hoàn Chi bất mãn cầm đũa đánh lên đũa hắn, thản nhiên nói:
– Tự ăn của mình đi.
Mục Diễn Phong thấy thế thì mừng thầm trong lòng, lại gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Nam Sương và nói:
– Chắc cậu Vu dày vò em lắm nhỉ? Em ăn nhiều vào, kẻo đêm nay y lại thú tính quá độ.
Lời của hắn rất lộ liễu, Nam Sương không hề khách sáo, cười hì hì nhìn thịt bò mà nuốt nước bọt, liếc Vu Hoàn Chi nói:
– Tôi nghe nói đồ ăn ở đất Thục rất ngon, ngày sau tôi muốn đi xem với công tử Hoàn.
Đất Thục là quê cũ của Vu Hoàn Chi, cũng là chỗ cung Mộ Tuyết vốn được dựng lên. Vu Hoàn Chi nghe vậy thì mỉm cười, lấy miếng thịt bò vừa nãy khỏi bát hoa đào Nam rồi nói:
– Ăn nhiều đồ mặn không tốt đâu. – Sau đó lại nắm tay Nam Sương, chọn miếng cá cho nàng, bảo – Con cá này làm theo phong cách đất Thục, ngày sau tôi sẽ dẫn nàng đi ăn đồ chính tông.
Mục Diễn Phong đập đũa, cả giận:
– Cậu Vu thật hẹp hòi. Mặc dù em Sương đã lấy cậu nhưng vẫn là em gái tôi. Tôi quan tâm em ấy, cậu cần phải làm thế à?
Vu Hoàn Chi ngước mắt lên lạnh nhạt liếc hắn một cái, dửng dưng cầm cái bát không, múc canh chuyển tới cho Tiêu Mãn Y, hòa nhã nói:
– Cô nương Mãn Y, thiếu chủ không biết chăm sóc người khác, hôm qua cô say rượu, phải chú ý sức khỏe đấy.
Tiêu Mãn Y còn chưa kịp phản ứng, bát canh kia đã bị Mục Diễn Phong cướp trên không trung. Thiếu chủ Mục đứng phắt dậy, đặt bát canh xuống bàn rồi rút kiếm bên hông ra, quát lên:
– Tỉ võ!
Vu Hoàn Chi ung dung múc bát canh cho mình, uống một ngụm nói:
– Không đấu.
– Có đấu không?
– Hôm qua tôi hao sức cả một đêm, đương nhiên không đấu. – Vu Hoàn Chi nói.
Mục Diễn Phong giận dữ quát lên:
– Lần trước cậu cũng lấy cái cớ này để qua loa tắc trách với tôi!
Vu Hoàn Chi lại bảo:
– Mấy ngày nay tôi phải ở bên Sương, nếu anh muốn tỉ võ thì hãy tìm người khác.
Nam Sương nghe vậy, mắt lấp la lấp lánh, cúi đầu thật thấp nở nụ cười.
Mục Diễn Phong thấy thế không tức giận được nữa, chỉ đành nén giận, vén vạt áo ngồi xuống. Tiêu Mãn Y thấy thế kéo tay áo hắn, nói:
– Diễn Phong, nếu chàng cảm thấy vô vị thì tôi múa cho chàng xem.
Vẻ mặt Mục Diễn Phong cứng đờ, ngoảnh lại trông thấy Tiêu Mãn Y cười thật lòng thì mãi vẫn không nói nên lời, chỉ bảo:
– Ừm, Mãn Y… tôi…
– Gì cơ? – Tiêu Mãn Y hỏi.
Vu Hoàn Chi cười:
– Thiếu chủ muốn nói, có vợ như thế, còn cầu mong gì.
Mắt Tiêu Mãn Y sáng ngời, lát sau cũng bật cười. Mặt Mục Diễn Phong chợt đỏ bừng.
– Cậu Vu, cậu lại biết rồi?!
Nam Sương liếc mắt thấy gió xuân thong dong trong vườn, muôn tía nghìn hồng yểu điệu đong đưa thì cười nói với Tiêu Mãn Y:
– Khúc Kinh Loan của cô rất đẹp, bữa nào rỗi rãi, tôi cũng muốn xem.
Tiêu Mãn Y bảo:
– Hôm nay đi. – Suy nghĩ một lát, nàng ấy lại nói – Diễn Phong nói với tôi, khúc Kinh Loan có phần kỳ quặc, muốn tìm công tử Hoàn bàn bạc. Vừa vặn hôm nay tất cả mọi người ở đây, tôi múa cho mọi người xem.
Y nhân Tiêu nói là làm, lập tức để đũa xuống đứng lên nói:
– Áo múa khúc Kinh Loan ở vườn Phong Hòa, giờ tôi sẽ mang tới, vừa lúc đi lại cho tiêu cơm.
Mục Diễn Phong nhìn bóng lưng tung tăng của Tiêu Mãn Y, ngơ ngác nửa khắc, không khỏi nói:
– Trước kia tôi chưa phát hiện ra tính tình nàng ấy tốt như vậy.
– Sao anh không nói lời này với cô ấy? – Vu Hoàn Chi lại chọi hắn một câu, thấy Mục Diễn Phong cụp mắt không nói thì rót chén trà đưa tới cho hắn – May mà bây giờ biết tính cô ấy tốt, sau này quý trọng là được.
Những lời này giống với suy nghĩ trong thâm tâm Mục Diễn Phong, lát sau thiếu chủ Mục cũng cảm khái:
– Vẫn là cậu nhìn thấu đáo.
Gió trong vườn càng lớn hơn, Vu Hoàn Chi đứng lên nói:
– Tôi đi lấy áo choàng cho Sương.
Trong sân hoa hạnh tung bay, trước bàn đá dưới tàng cây có một mảnh đất trống nhỏ, Nam Sương phất tay chỉ vào và nói:
– Anh ơi, chúng ta ra đó ngồi đợi lát nữa Yên Hoa múa cho chúng ta xem.
Mục Diễn Phong gật đầu, đợi hai người ngồi xuống trước bàn đá, hắn lại thành khẩn bảo:
– Em à, anh bảo này, con người cậu Vu cái gì cũng tốt, tội cái quá nham hiểm.
Nam Sương nghe vậy, không khỏi nhớ tới việc tối hôm qua, cũng gật đầu nói:
– Tính công tử Hoàn cực tốt nhưng có lúc cười khiến người ta sợ nổi da gà.
Khi hoa đào Nam nói lời này liền nhớ lại đêm qua triền miên, ma đầu họ Vu ghé vào bên tai nàng cười nói gì mà “nóng”, “ướt” linh ta linh tinh, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Mục Diễn Phong vỗ bàn bảo:
– Em đúng là em gái của anh. Cậu Vu cười một cái quả là trời đất mịt mù, lễ nhạc tan vỡ, trăm họ lầm than. – Dứt lời, thiếu chủ Mục mím môi, không khỏi bồi hồi nói – Trời ơi, không kiểm tra một thời gian mà tài văn của anh lại tiến bộ rồi.
Nam Sương gật đầu, rằng:
– Anh ạ, em cũng có cùng cảm nhận.
Mục Diễn Phong vung tay áo lên, dồn khí ở đan điền:
– Hoàn Chi cười một, trời đất mịt mù; Hoàn Chi cười hai, lễ nhạc tan vỡ; Hoàn Chi cười ba, trăm họ lầm than.
Hoa đào Nam vỗ tay:
– Tài văn của anh hào hùng, quét ngang vạn quân.
– Hai người đang nói gì đấy? – Vu Hoàn Chi đột nhiên hỏi ở phía sau. Áo khoác nhạt màu vắt trên cánh tay y, tay bưng chén trà ấm trà, đến gần cúi người đặt khay xuống bàn, khẽ chau mày kinh ngạc nhìn Hoa Đào Nhỏ – Gì mà tài văn hào hùng, quét ngang… vạn quân?
Nam Sương ho một tiếng:
– Ví tài văn của anh có khí thế như vạn quân sấm sét, gặp thần giết thần.
Vu Hoàn Chi sửng sốt, nhịn thật lâu mà nụ cười trên khóe miệng không sao rút đi, cuối cùng y bật cười, ngồi bên cạnh rót chén trà cho Nam Sương, nói:
– Tài văn của Sương cũng đánh đâu thắng đó.
Tuy thiếu chủ Mục và hoa đào Nam đã nhận ra có gì là lạ, nhưng lúc trước hai người nói bậy bạ sau lưng Vu Hoàn Chi nên lúc này đều hơi thẹn thùng, may mà địch không động ta không động, ngồi im phẩm trà.
Vu Hoàn Chi thấy hai người trầm tĩnh lạ thường thì khoan thai thì thầm:
– Hoàn Chi cười một, trời đất mịt mù; Hoàn Chi cười hai, lễ nhạc tan vỡ; Hoàn Chi cười ba, trăm họ lầm than?
Mục Diễn Phong và Nam Sương cùng sửng sốt, ngoảnh lại ngơ ngác nhìn Vu Hoàn Chi.
Ma đầu họ Vu cười vô tội, khuôn mặt trong trẻo lộ ra vẻ tự đắc nhàn nhã.
Mục Diễn Phong vỗ bàn, cầm chuôi kiếm bên hông nói:
– Nhãi con cậu có gì cứ nói thẳng! Không nói thì bổn đại gia sẽ chém người đấy!
Sức vỗ bàn làm mưa hoa hạnh rơi xuống một trận. Cánh hoa trắng như tuyết phất qua môi Vu Hoàn Chi, cũng phất qua mắt Nam Sương, bốn mắt nhìn nhau, họ đều không khỏi đờ đẫn một lát. Nam Sương cười thật thà với Vu Hoàn Chi.
Còn Vu Hoàn Chi thì nhìn chằm chằm một phiến lá nghỉ nửa khắc ở khóe miệng Nam Sương đến thất thần. Một lát sau, ma đầu họ Vu mất tự nhiên quay đầu đi ho khẽ hai tiếng.
Mục Diễn Phong thấy sau tai Vu Hoàn Chi ửng hồng thì mừng rỡ vạn phần, hắn ngửa mặt lên trời cười dài, mỉa mai:
– Hiếm có hiếm có, cậu Vu, cậu khiếp sợ sự oai phong của bổn đại gia rồi phỏng?
Lời nói rơi vào hư vô, trong nắng xuân xán lạn, hoa trắng như tuyết rơi lả tả xuống bàn đá, xuống ấm xanh.
Lát sau, Vu Hoàn Chi quay đầu lại, trên mặt mang nụ cười nhạt như khói, nom mờ ảo mà vô cùng đẹp đẽ như sương mù dày đặc mùa đông được nắng sớm chiếu vào.
– Sương, Diễn Phong, lần trước nói phải kết bái. Ừm, chúng ta kết bái đi.
Trong mấy năm Mục Diễn Phong quen biết Vu Hoàn Chi, Vu Hoàn Chi luôn gọi hắn là “thiếu chủ”. Thật ra trong trang Lưu Vân, Mục Diễn Phong là chủ trên danh nghĩa nhưng địa vị của Vu Hoàn Chi cũng gần như ngang với hắn.
Mục Diễn Phong từng muốn bảo y đổi cách xưng hô, nói gọi “thiếu chủ” như thế thì thể hiện quan hệ giữa hai người rất xa cách. Nhưng Vu Hoàn Chi lại bảo không biết xưng hô thế nào mới tốt, chi bằng cứ gọi thiếu chủ, dùng xưng hô này nói móc anh cũng cực kí sảng khoái. Mục Diễn Phong không còn ý kiến gì khác nữa.
Mà hôm nay, Mục Diễn Phong chợt thấy việc đổi xưng hô là chuyện trăng đến rằm sẽ tròn. Hắn thộn ra, phất tay tóm lấy phiến lá lượn lờ trên không trung, cắn lấy rồi hỏi:
– Cậu Vu nói kết bái?
Vu Hoàn Chi gật đầu:
– Không bằng kết làm anh em, đời này kiếp này cùng chung hoạn nạn.