Tiêu Mãn Y nhìn Nam Sương sắp xếp ghế dài thành một cái giường nhỏ với vẻ hết sức phấn khởi thì não sung huyết, nói: “Cô không thể về phòng mình sao?!”.

Hoa đào Nam vỗ vỗ cái giường nhỏ mềm mại ấm áp, cười hì hì nói: “Chỗ này tốt mà”.

Tiêu Mãn Y cáu, quay đầu đi, niệm tiếng “A Di Đà Phật” với pho tượng phật Di Lặc rồi bắt đầu ngồi thiền. Ngồi một lát, mở mắt ra lại thấy phật Di Lặc cười bừng bừng phấn khởi như hoa đào Nam thì càng khí huyết công tâm.

Ngoài phòng có người gõ cửa hai tiếng.

Li Bình đẩy cửa vào, đặt khay lên bàn và nói: “Cô nương Tiêu, uống thuốc thôi”. Dứt lời, nàng ấy dùng thìa khuấy nước thuốc, đợi nguội đi một chút bèn đưa cho Tiêu Mãn Y, cười nói: “Ban nãy thiếu chủ ở ngoài phòng, nghĩ có lẽ hai cô nương đã nghỉ ngơi nên không vào”.

Tiêu Mãn Y ngừng động tác trong tay lại, ngửa đầu uống thuốc một hơi cạn sạch.

Thuốc kia vô cùng đắng, nhưng từ nhỏ Tiêu Mãn Y đã vào “Vũ Thiên Hạ”, sau này một mình lưu lạc chân trời, một chén thuốc đâu có đáng là gì với những khổ sở mà nàng ấy phải chịu.

Li Bình nhận lấy chén không rồi dâng đ ĩa mứt hoa quả đó lên. Tiêu Mãn Y khoát tay áo, ý bảo không cần. Li Bình cười, đang định cất đ ĩa đi thì bên cạnh chợt hiện ra một người, ngơ ngẩn nhìn đ ĩa mứt hoa quả đó.

Nam Sương vẫn chưa nói gì, Tiêu Mãn Y đã mở miệng chế nhạo: “Cô ta chỉ ngắm tí thôi”.

Hầu hạ Nam Sương và Tiêu Mãn Y đã được một khoảng thời gian, Li Bình cũng khá hiểu tính tình hai người này. Nàng ấy đặt đ ĩa mứt hoa quả lên trên bàn rồi quay đầu lại cười nói với vẻ hiểu ý: “Tôi sẽ dặn người chuẩn bị chút đồ ăn đến cho hai cô nương”.

Nghe xong lời ấy, Nam Sương và Tiêu Mãn Y mới nhận ra từ buổi chiều, hai người đã chưa bỏ một hạt cơm vào bụng, phút chốc bụng sôi không ngớt.

Li Bình mới rời đi, hoa đào Nam đã reo hò, chạy đến trước bàn chọn một miếng mứt hoa quả tung lên không trung, dùng miệng đón lấy. Ăn mãi ăn mãi, vẻ mặt vui mừng của nàng lại biến thành đau khổ.

Tiêu Mãn Y tỉnh bơ ngồi trên giường, thấy Nam Sương trúng kế mới cười ha ha, vừa vỗ giường vừa nói: “Cô đần thế, mứt hoa quả đó là cho người uống thuốc ăn để lạoi vị thuốc trong miệng, ngọt khé cổ đấy!”.

Hoa đào Nam liền vội vàng rót trà uống liền ba chén, mím môi cau mày vẻ âu sầu, than thở: “Buồn thay”.

Tiêu Mãn Y vừa ngừng cười, bụng lại kêu ầm lên. Nàng ấy ngơ ngẩn, lát sau luống cuống tay chân kéo chăn, nói: “Ngủ thôi ngủ thôi”.

Hoa đào Nam nghe xong sửng sốt, bỗng chạy ra ngoài như một làn khói. Tiêu Mãn Y mới kéo chăn, vừa đắp kín định giả vờ ngủ, thấy Nam Sương bỗng nhiên đi mất thì lại kinh ngạc ngồi bật dậy.

Nàng ấy liếc mắt nhìn cái giường nhỏ trống trải bên cạnh giường thì bực mình hừ một tiếng: “Còn nói ở với mình! Thật là!”.

Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng két một tiếng, Nam Sương lại chạy về. Nàng vòng cánh tay trước ngực, ôm ít đồ rồi nhoài lên bàn, đồ rơi xuống khỏi lòng nàng, đập lộp cộp lên bàn.

Tiêu Mãn Y vẫn tức giận ngồi trên giường, liếc mắt nhìn hoa đào Nam. Chỉ thấy Hoa Đào Nhỏ nương ánh nến chọn lựa trên bàn, mãi mới cầm hai thứ chạy tới trước giường.

Một thứ là một cái bát nhỏ có hoa văn hoa đào; một thứ là một cái túi giấy dai.

Y nhân Tiêu liếc túi giấy đó, cảm thấy hơi quen, tiếp tục bực dọc hỏi: “Cái gì đấy?”.

Nam Sương cúi đầu xé túi giấy ra rồi nhặt từng cái bánh dứa bên trong ra đặt vào trong bát, đưa cho Tiêu Mãn Y lại cười hì hì nói: “Không phải cô đói bụng sao?”.

Tiêu Mãn Y ngây ra nhìn bánh dứa xinh xẻo hấp dẫn trong bát, dường như trái tim bị chạm vào, bị mở van nước, từng dòng máu ấm áp tí tách rót vào tim như một cơn mưa lất phất trong tiết xuân.

Nàng ấy dịch ra mất tự nhiên, nuốt mấy ngụm nước miếng bày ra vẻ không thèm để ý: “Ai nói với cô tôi đói?”.

Lúc bấy ánh mắt hoa đào Nam cũng khóa chặt trên bánh dứa, nàng cũng nuốt mấy ngụm nước miếng, thì thào: “Dù sao tôi cũng đói rồi”.

Tiêu Mãn Y thấy dáng vẻ của nàng thì nhận lấy bát hoa đào, cúi đầu oán giận nói: “Thật đáng ghét! Rõ ràng tôi không đói, cô lại cứ đưa cho tôi ăn!”. Vài lọn tóc đen lướt qua vai nàng ấy, che lại khiến vẻ mặt nàng ấy lập lòe.

Hoa đào Nam cười, xoay người lại tiếp tục lục lọi đồ trên bàn của mình.

Tiêu Mãn Y ăn mấy cái bánh dứa một cách ngon lành, bỗng nhiên lại nghiêng đầu nhìn cái bàn cao góc trái, đặt bát lên, giọng nói như có vẻ giận: “Tôi không ăn hết được! Cô ăn đi!”.

Hoa đào Nam khoát tay, cười nói: “Cô bị thương rồi, cho cô ăn đồ ngon đấy, tôi còn có bánh hoa quế”. Nàng chỉ thứ trắng bóng trong giấy dai mở trên bàn, lập tức nói tiếp: “Hơn nữa bánh dứa vốn là của cô”.

Tiêu Mãn Y nghe xong lời ấy thì kinh ngạc xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn vào bát, trong đầu bỗng rền vang sấm chớp.

Lúc vừa tới Tô châu, nàng ấy và Nam Sương đi ngang qua một cửa hiệu bánh ngọt. Hoa đào Nam vui mừng mua rất nhiều, Tiêu Mãn Y không thích những thứ này nên chỉ mua bánh dứa mà Mục Diễn Phong thích.

Đúng lúc hôm ấy chỉ còn lại một ít bánh dứa cuối cùng. Hoa đào Nam và nàng ngoài sáng trong tối tranh giành hồi lâu, cuối cùng khiếp sợ quyền uy của nàng ấy, chỉ đành tan tác quay về. Không ngờ hôm sau, hai túi bánh dứa nhỏ của nàng ấy đã thiếu một túi. Nàng ấy lén nhét túi còn lại vào trong bọc hành lí của Mục Diễn Phong, còn mình thì không được ăn.

Tính tới tính lui, bánh dứa này không phải vô duyên vô cớ mất trộm, mà là bị hoa đào Nam thó mất.

Tiêu Mãn Y chậm rãi giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Nam Sương, “Cô cô cô…” nửa ngày, cuối cùng xụ xuống, cúi đầu buông tiếng thở dài nói: “Quên đi”. Ngày đó nàng mua thêm một túi vốn vì giận dỗi Hoa Đào Nhỏ.

Nến lặng lẽ nhỏ giọt, trong phòng lờ mờ. Sau khi đưa cơm canh tới, Li Bình gẩy cho ánh nến bốn góc phòng sáng hơn một chút.

Ba khay thức ăn, hai bát cháo cá, một bát canh mộc nhĩ, thơm ngát thanh đạm. Tiêu Mãn Y khoác áo lông cừu, đến trước giường ăn cùng Nam Sương, mới ăn hai miếng, nàng ấy đã vỗ bàn, thở dài nói: “Ôi, không có rượu!”.

Nam Sương nói: “Cô bị nội thương, dù không nghiêm trọng nhưng cũng phải điều dưỡng”.

Tiêu Mãn Y nguýt nàng, chợt hỏi: “Cô từng ở kinh thành, đã nghe nói đến một vũ quán “Vũ Thiên Hạ” chưa?”.

Hoa đào Nam đang múc canh, động tác dừng lại, sánh ra vài giọt nước canh. Nàng cụp mắt nói: “Biết chứ, Vũ Thiên Hạ danh tiếng lẫy lừng mà”.

Tiêu Mãn Y dương dương đắc ý nói: “Tôi học ở chỗ ấy đấy”.

Nam Sương đưa canh cho Tiêu Mãn Y rồi mức cho mình một bát, tiếp tục nghe nàng ấy nói: “Tôi từng có một thầy dạy múa đẹp lắm, nhưng cũng ngốc hệt như cô, mà múa đẹp hơn tôi. Đời tôi có hai nguyện vọng, ngoại trừ lấy Diễn Phong ra thì chính là múa đẹp như thầy”. Nói rồi, nàng ấy đưa tay ném chiếc đũa đi, chiếc đũa sáng trắng vẽ ra hình hoa trên không trung, như đèn cá đèn rồng, lấp lánh ánh sáng.

“Khúc Kinh Loan” lừng lẫy thiên hạ, dù với tư thái của một người trong một tấc vuông vẫn múa ra muôn hình vạn trạng, phồn hoa như gấm.

Tiêu Mãn Y đón lấy chiếc đũa, thuận thế gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, nhai vài cái rồi lại nói: “Đáng tiếc Diễn Phong thích Đỗ Niên Niên, thật ứng với câu “Đường truy phu lắm truân chuyên, có nhiều hồ li tinh yêu ma quỷ quái” của tên miệng quạ Giang Lam Sinh”.

Lúc bấy Nam Sương mới ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Anh Mục thích Đỗ Niên Niên”.

“Đúng vậy!” Tiêu Mãn Y giận dỗi đặt đũa xuống, rầu rĩ nói: “Ban đầu tôi cũng tưởng chàng ấy tiếp cận Đỗ Niên Niên chẳng qua là để tra rõ lộ võ công của cô ta. Ai ngờ hôm nay rõ ràng là Đỗ Niên Niên đả thương tôi, chàng ấy lại trách tôi”. Nói đến đây, nàng ấy cúi người tựa đầu lên bàn, loạng choạng hát: “ Gió đông tàn ác, tình người mong manh vui được thoáng chốc[1]“.

Hoa đào Nam liền vội vàng đẩy bát ăn cơm của nàng ấy ra, tò mò nói: “Nhưng anh Mục không lấy cô ta được”.

Tiêu Mãn Y chợt ngẩng đầu, đập bàn “bộp” một cái: “Nói rất hay! Tôi cũng đoán như thế! Cho nên thoáng cái tôi đã không buồn nữa”. Lúc nói “thoáng cái”, nàng ấy đổi ngữ điệu, dường như thật sự có ngàn tia sáng mặt trời mùa xuân chiếu vào trái tim tăm tối.

Liếc thấy Hoa Đào Nhỏ mím môi hoang mang, tỏ vẻ mặt xin chỉ bảo, Tiêu Mãn Y lại nói: “Cô nghĩ đi, vừa rồi Giang Lam Sinh nói, hoặc Đỗ Niên Niên cả đời thành kẻ tàn phế hoặc chỉ có thể sống năm năm. Cô ta chọn cái thứ hai nên không còn sống lâu nữa. Cô ta đáng thương như vậy, lại lưỡng tình tương duyệt với Diễn Phong, thế thì cứ lấy thôi. Nhưng Diễn Phong còn phải sống cả đời. Tôi đã nghĩ xong rồi, năm năm này, tôi sẽ đi theo không xa không gần. Đỗ Niên Niên còn trên đời thì tôi không đi quấy rầy Diễn Phong nữa. Nếu Đỗ Niên Niên qua đời, khẳng định Diễn Phong sẽ buồn bã, lúc này tôi lại đi tìm chàng ấy, ở bên chàng ấy”.

Hoa đào Nam không hiểu hết lời nói của Tiêu Mãn Y, nhưng đáy lòng nàng chỉ thấy kinh ngạc, rất lâu sau, khóe miệng nàng chỉ lọt ra một chữ: “Cô…”.

Tiêu Mãn Y lại cười trộm hì hì: “Tôi tự có tính toán”. Nói rồi nàng ấy lại hạ thấp giọng, sáp lại bên tai Nam Sương bảo: “Lúc con người buồn bã là yếu ớt nhất, lúc bấy chỉ cần có người ở bên cạnh chàng, chàng sẽ rất dễ dàng ỷ lại người đó. Diễn Phong đúng là, sống đến bây giờ vẫn là một tên người sắt đá, tôi chỉ chờ lúc chàng yếu ớt, thừa cơ mà vào”.

“Nhưng…” Nam Sương mím môi nói: “Vì sao phải như vậy, khổ cực như vậy chứ?”.

Giống người mẹ ruột Hoa Nguyệt của nàng, đến điểm cuối của sinh mệnh cũng gắng gượng múa một khúc Kinh Loan kinh thế hãi tục vì Nam Cửu Dương.

Tiêu Mãn Y dõng dạc nói: “Đây chính là thích”. Nàng ấy đã khá hiểu Nam Sương, lại lập tức giải thích: “Không phải thích giữa người thân bè bạn, là tình yêu nam nữ”.

Nam Sương cái hiểu cái không gật đầu: “Đây chính là thích à…”. Nàng trầm ngâm chốc lát, lại lặng lẽ ghi nhớ lời trước đó của Tiêu Mãn Y: “Đỗ Niên Niên chỉ có thể sống năm năm nhưng Diễn Phong còn phải sống cả đời. Họ lưỡng tình tương duyệt thì cứ lấy đi. Tôi đã nghĩ xong rồi, năm năm này, tôi sẽ đi theo không xa không gần. Đỗ Niên Niên còn trên đời, tôi sẽ không đi quấy rầy Diễn Phong. Đỗ Niên Niên qua đời, khẳng định Diễn Phong rất buồn, lúc này tôi lại đi tìm chàng, ở bên chàng… Như vậy, là thích?”.

Tiêu Mãn Y gật đầu khen ngợi, nói: “Đúng vậy đúng vậy, có điều kiến thức về tình yêu lớn lắm!”.

Hoa đào Nam cực kì hưng phấn, dường như chạm vào một thế giới khó hiểu mà bên trong lại là thời thịnh trị phồn hoa rực rỡ sắc màu, nàng chớp mắt nói: “Dạy tôi dạy tôi!”.

Tiêu Mãn Y bí hiểm gật đầu, cười hì hì nói: “Mấy ngày nữa Giang Lam Sinh dẫn chúng ta đến nhà hát, đợi xem mấy vở kịch, tôi nói kĩ cho cô là cô biết ngay!”.

Hoa đào Nam hưng phấn dị thường gật đầu, cũng cười hì hì nói: “Được được!”.
[1] Bài Thoa đầu phụng của Lục Du.