Cõi người mênh mang, hồi ức xa xăm.
Sau khi Nam Sương chạy ra khỏi các Vạn Hồng, bản thân bị trọng thương, cả đường không có chỗ nào để trốn, may mà ngồi thuyền đi xuôi dòng đến đất Thục.
Nơi đó là cố hương của Vu Hoàn Chi. Lúc mới lập gia đình, Vu Hoàn Chi từng nói về sau nếu có cơ hội sẽ dẫn nàng đến thăm cố hương của y. Nhưng hôm nay, dù cho non xanh nước biếc ở trước mắt, Vu Hoàn Chi không ở bên thì non sông tuyệt mỹ cũng mất đi phong hoa.
Biết được Giang Nam nguy hiểm trùng điệp, Nam Sương tạm thời trốn ở đất Thục, dự định đợi nguy cơ đi qua lại trở lại kinh thành tìm Vu Hoàn Chi.
Nhưng mà đường ở Thục khó, khó như lên trời, vì vậy tin tức ở đất Thục cũng tắc nghẽn. Đợi khi tin Vu Hoàn Chi tắm máu các Vạn Hồng, Mục Diễn Phong xây lại trang Lưu Vân truyền đến thì đã là giữa mùa hạ rồi.
Lúc Nam Sương đi đường thủy, theo sông lên bắc trở lại phái Thiên Thủy, trong nhà trống rỗng chỉ có ba lão già trong nhà, Vu Hoàn Chi chưa từng trở về. Nhưng lại có một phong thư của Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y được gửi đến, hỏi thăm tung tích của cậu Vu, hỏi thăm tung tích của Hoa Đào Nhỏ.
Bấy giờ Nam Sương mới biết, Vu Hoàn Chi đã biến mất khỏi giang hồ vào mùa xuân khi các Vạn Hồng bị tiêu diệt đó.
Mục Diễn Phong nói, Vu Hoàn Chi đã đạp khắp chân trời tìm Nam Sương.
Hoa đào Nam một mình ở phái Thiên Thủy mấy ngày. Tới cuối hả, cả kinh thành đều có mưa rất dày rất nặng hạt, nàng thu xếp bọc hành lý xong thì dắt tay bé, nói muốn đi Tô châu.
Bấy giờ Vu Kinh Viễn thở dài, nói với nàng:
– Không phải nó không muốn chờ con. Nhưng người cố chấp như Hoàn Chi chính là vì sợ mất đi mới thà ẩn cư sơn hà đi tìm, cũng không muốn ở lại một cõi chờ, chờ tung tích của một người không rõ sống chết.
Nam Sương gật đầu. Nàng còn nhớ có một ngày Vu Hoàn Chi nói, mọi sự đều mờ mịt, còn Vu Hoàn Chi chỉ có một mình Sương. Cho nên y rời đi bởi vì không thể mất đi, cũng không muốn biết mình sẽ mất đi.
Nam Sương chỉ nói:
– Nếu Hoàn Chi đã đạp khắp thiên hạ tìm con thì trong thiên hạ này nên có một chỗ cho chàng dừng chân. Chờ chàng tìm mệt rồi, tìm mỏi rồi, tự nhiên sẽ trở về.
Năm mới vừa thành hôn, nàng từng mơ một giấc mơ.
Trong mộng có hoa đào rực rỡ, cành lá xum xuê, nước chảy lững lờ.
Trong nhà có khách tới, con trai đã trưởng thành.
Cảnh trong mơ như ảo như thật nhưng Nam Sương luôn cảm thấy, có một ngày, khi nàng đón người thân, bạn bè của mình, những người quan trọng nhất trong cuộc đời này về gia viên thì nên làm cùng Vu Hoàn Chi.
Cho nên trước khi bọn họ gặp lại, trước khi đoàn tụ với Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y, nàng nhất định phải đợi được y.
Vu Hoàn Chi lại đeo mạng che mặt đen. Còn nhớ loáng thoáng buổi đầu gặp gỡ lúc niên thiếu, hoa đào nho nhỏ dám tiến lên vén khăn che mặt của y, nói với giọng non nớt mang theo sự vui vẻ:
– Ngày sau nếu tôi lại trông thấy anh đeo cái mặt nạ này, chắc chắn phải vén nó lên.
Hôn sự mà Mục Diễn Phong mở tiệc chiêu đãi tám phương rất hạnh phúc, bây giờ, hắn công thành danh toại, sống rất tốt với Tiêu Mãn Y.
Chỉ là cõi người xa xăm, tuy là mọi chuyện đã viên mãn nhưng Nam Sương không ở bên lại có chút thiếu sót đáng tiếc. Nghĩ lại dường như chỉ cần cô gái vui mừng như đào xuân kia không ở bên thì lúc nào chuyện nào cũng không thể gọi là trọn vẹn nữa.
Xa cách một năm có lẻ, Vu Hoàn Chi lại lật lại năm xưa dưới đáy lòng lên một lần.
Buổi đầu gặp gỡ, gặp lại ở các Vạn Hồng. Trên xà nhà lầu Túy Phượng, ánh mắt Nam Sương hơi túy lúy, còn y chưa uống rượu mà cũng như say. Hoặc là xe ngựa vỡ tung, y ôm Nam Sương bay ra, dưới ánh thu rót xuống muôn trượng, được gặp lại nhau, cả đời kinh hồng.
Lúc ban đầu, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nhớ tới lại ấm lòng người như thế. Vì vậy dù là đi một mình cũng không thấy cô đơn.
Lại là một mùa xuân nữa.
Bờ sông Giang Nam có thuyền ô bồng xuông dòng mà qua. Xa xa không biết nhà nào mà phong tình như thế, bên cạnh nhà trồng hoa đào liễu rủ. Hoa đào đương độ rực rỡ, như khuôn mặt của ai.
Vu Hoàn Chi đứng chèo trên thuyền ô bồng. Bên bờ có tiếng trẻ con cười khanh khách. Y ngước mắt nhìn lại thì thấy một đứa bé choai choai vòng ra từ sau cây đào, thấy y thì không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.
Đứa trẻ hệt như bé vậy, khuôn mặt núng nính thịt, ngũ quan đẹp đẽ.
Ánh xuân lồ||g lên người bé, bé bỗng nhiên mừng rỡ, kêu lên bằng cái giọng non nớt:
– Mẹ ơi, là cha, dung mạo của người đó thật là giống cha!
Cạnh bờ sông, tiếng giã quần áo bỗng nhiên dừng lại. Vu Hoàn Chi nghiêng đầu ngóng, cô gái cạnh bờ đứng dậy, đỡ lấy con trai nhào tới phía nàng, cuối cùng nở nụ cười với y.
Sắc đào mùa xuân, mà ngày xuân đẹp đẽ, người cũng sum vầy.
– Trở về rồi? – Nàng hỏi.
– Trở về rồi. – Y cười đáp.