Buổi sáng Thời Nhiễm nhận được tin nhắn của Bạc Lăng gửi địa chỉ điểm hẹn cho cô, cô chỉ thả tim tin nhân một cái rồi đặt cốc nước lọc xuống bàn, cô không về nước thì không có gì cả, chỉ cần về nước thì lập tức mẹ cô đã bắt đi xem mắt.

Cô cầm lấy chiếc đầm màu xanh nhạt, dài trên gối một chút, cổ dạng chữ V được trang trí viền bằng vải voan trông vô cùng khép kính, đơn giản nhưng lại vô cùng thanh lịch.

Thay đồ xong cô lấy đôi giày cao gót màu trắng cùng với túi nhỏ đeo chéo cùng màu với chiếc đầm của cô, tóc cô được cô dùng máy uống nhiệt làm xoăn theo cách lượn sóng trông vô cùng xinh đẹp, cũng không tranh điểm gì nhiều chủ yếu thà một ít son và đậm ít phấn che đi gương mặt nhợt nhạt.

Cô vừa đi đến nhà xe, thì đã thấy Cố Viễn Thần lái xe rời đi, Thời Nhiễm cũng ngồi vào trong xe của mình rồi lái đến địa điểm hẹn với Bạc Lăng, cô có tìm hiểu qua anh ta một chút, thông tin rất ít nhưng nhìn mặt thì có chút không giống với mẹ cô nói, gương mặt đó đối với cô tuy không đẹp trai nhưng chắc chắn dụ không ít phụ nữ.

Bạc Lăng đến trước cô, anh ta là nhị thiếu gia của Bạc Gia, một mình đến đây lập nghiệp mà không cần đến gia đình giúp đỡ xem ra cũng không tồi.

Anh ta ngồi ở một góc cũng rất dễ nhìn thấy, Thời Nhiễm lịch sự đi đến chỗ của anh ta.


“ Anh là Bạc Lăng con trai của chú Bạc phải không? ”
Anh ta quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng, giọng vừa dễ nghe lại vô cùng mềm mại, nhưng nhìn thấy người rồi quả thật xinh đẹp, anh ta liền cảm thấy vui vẻ.

“ Cô là Thời Nhiễm sao? ”
Bạc Lăng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thích thú, lẫn mê mẫn nhan sắc của cô nói với anh ta cô mười tám tuổi anh ta cũng tin đó.

Cô gật đầu mỉm cười “ Xin lỗi anh nhé, đường có chút kẹt xe nên tôi đến hơi trễ ”.

“ Không sao, không sao chỉ cần là Thời Tiểu Thư thì bao lâu tôi đây cũng đợi mà ” Bạc Lăng thông thả nói với cô, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi gương mặt của cô, trạng thái bình thường đã đẹp lúc cười thì cứ như cướp mất con tim người ta.

Thời Nhiễm chỉ mỉm cười lịch sự dáng vẻ có chút khiêm tốn, anh ta miệng mồm thế này cộng với gương mặt đó cô sợ là mẹ cô bị lựa về cái thông tin cơ bản mà mẹ cô cập nhật rồi.

“ Thời Tiểu Thư thích dùng gì thì cứ gọi đi, hôm nay tôi mời ” Bạc Lăng nhìn ra được cô có chút khiêm tốn hơn nữa cũng không phải kiểu người giống mấy người phụ nữ ngoài kia chỉ nhìn thấy được vật chất liền không ngại tiếp cận.

“ Dạ dày của tôi có chút không tốt, nên cũng không cần gọi nhiều đâu ” Thời Nhiễm bình thản trả lời anh ta.

Bạc Lăng ngồi nhìn cô, anh ta chính là không dứt được khỏi cái nhan sắc này cô xinh đẹp đến mức khiến người khác chỉ mang giấu đi.

Thời Nhiễm gọi một phần cháo cá hồi, cùng với salad ức gà rồi nước ép cam.

“ Nghe nói cô là nhà thiết kế thời trang à? ” Anh ta tiếp tục đổi chủ đề không để bầu không khí trở nên gượng gạo.

“ Ừm tôi là nhà thiết kế tự do, cho nên bình thường cũng sẽ hơi bận ”

“ Không sao, công việc của tôi rất bận nhưng nếu Thời Tiểu Thư muốn thì thì tôi sẵn sàng giảm lại thời gian làm việc lại ”
“ Công việc bận cũng tốt, không cần phải bận tâm nhiều ” Thời Nhiễm mỉm cười, lâu lâu lại liếc nhìn điện thoại một cái, rồi lain tiếp tục trò truyện với Bạc Lăng.

Anh ta gật gù “ Cô nói đúng, vậy chúng ta giữ liên lạc nhé khi nào cô có thời gian tôi sẽ hẹn cô đi ăn có được không? ” bây giờ anh ta phải tìm cách giữ liên lạc trước đã không thể để mất người phụ nữ xinh đẹp này được.

Thời Nhiễm cũng đồng ý, bọn họ chỉ nói về vấn đề công việc và bản thân, nhưng người nói nhiều nhất chính là Bạc Lăng, còn cô hình như chỉ ngồi nghe anh ta nói.

Đến khi Dương Lạc gọi thì cô mới xin phép anh ta về sớm, khi nãy Dương Lạc nói bản thảo mới của bộ sưu tập Fleeting Affections ở Thụy Điển xảy ra lỗi nói nên cô phải về nhà xem lại rồi gửi mail đi.

Bạc Lăng vắt chéo chân dõi theo bóng dáng của cô, rồi lấy điện thoại ra gọi cho hai người anh em thân thích của mình.

Lục Bách Hiên bên kia một lúc mới có thể nhấc máy “ Bạc Thiếu, cậu hôm nay cũng biết goin người khác sao? ”
“ Tối nay đi uống rượu đi, chỗ cũ ông đây có chuyện vui nói với hai cậu ” Bạc Lăng nở nụ cười tươi rói, như thể lập được chiến tích.

Cố Viễn Thần đáp lại giọng điệu lạnh lẽo không thôi, cách một màng hình còn khiến người ta cảm nhận được không khí lạnh đó “ Chuyện vui của cậu có phải làm người ta có thai rồi không ” cái tên này phong lưu xung quanh biết bao nhiêu phụ nữ, còn nói chuyện vui, anh đây chưa thấy cậu ta buồn bao giờ.


“ Nếu có thể đúng thật là tôi muốn cưới cô ấy về làm mẹ con tôi đấy ” Bạc Lăng bật cười thích thú nhớ lại nụ cười của Thời Nhiễm khi nãy không khỏi khiến anh ta say mê.

“ Cậu tự mình coi lại đi, hình như não của cậu rớt rồi đấy ” Anh nói xong liền tắt máy, ngồi xem bệnh án của Thời Nhiễm.

Lục Bách Hiên cũng mắng “ Ngu ngốc, đáng đời cậu ” dứt câu cũng tắt náy khiến cho Bạc Lăng không khỏi nhíu mày.

Hai cái tên này nói Lục Bách Hiên còn đỡ, còn Cố Viễn Thần đích thị khả năng ế đến chết với thái độ của anh.

Bạc Lăng nhìn điện thoại mắng một câu “ Hơ!.

Ông đây sẽ cho cậu sáng mắt ”.