Editor: Thanh Việt

Vào lúc Tô Châu nhận được điện thoại của Đổng Lai thì kinh ngạc, dù sao từ sau khi hai người họ ly hôn đã không còn liên lạc nữa, mà cũng không thể nói như vậy, dù hai người họ còn đang trong thời kỳ hôn nhân thì số lần liên lạc cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vốn hai người họ là liên hôn thương mại, cũng không có bao nhiêu tình cảm, cho nên từ sau khi ông cụ Đổng qua đời, lúc Đổng Lai đề nghị ly hôn ông cũng đồng ý, hai người rất nhanh đã ly hôn trong hoà bình. Sau đó Đổng Lai ra nước ngoài, cuộc sống của hai người không còn xuất hiện sự giao thoa nào nữa.

Xa cách nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà chủ động gọi điện thoại cho ông, ông khó tránh khỏi ngạc nhiên, “Đổng Lai.”

Đổng Lai ở đầu bên kia truyền đến giọng nói, trả lời: “Là tôi.”

“Có việc gì?” Ông thẳng thừng sảng khoái hỏi.

Sở dĩ Đổng Lai gọi điện cho ông, tất nhiên là có việc, hơn nữa còn là bởi vì chuyện của Tô Tinh Dã. Ngày đó sau khi hai người tan rã trong không vui, bà vẫn luôn không tìm cô nữa, mấy ngày nay, bà suy nghĩ rất nhiều, nhiều đêm, trong đầu bà luôn nhớ lại câu cuối cùng của Tô Tinh Dã, cho nên bà vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tô Châu.

“Tôi muốn nói chuyện với ông về chuyện của Tinh Dã.”

Tô Châu nghe bà nói vậy, bỏ cây bút trong tay, bình tĩnh nói: “Ừ, bà muốn nói chuyện gì?”

“Việc Tinh Dã vào giới giải trí, ông có biết không?”

“Biết.” Tô Châu thành thật trả lời.

Nghe thấy Tô Châu không chút do dự mà trả lời, trong lòng Đổng Lai lại một lần nữa có cảm giác kinh ngạc, bà thầm thở dài một hơi, “Ông không ngăn cản chút nào sao?”

Tô Châu ở bên này dừng di chuyển bút một chút, “Cản cái gì?”

“Ông nói xem? Ông không biết giới giải trí hỗn loạn bao nhiêu sao? Ông cứ như vậy mà yên tâm để con bé chui đầu vào? Ông không lo lắng sao?”

Giọng nói của Tô Châu mang theo sự nghiêm túc, “Có Dương Vân ở đó, Dương Vân sẽ che chở con bé, lại nói, con gái của Tô Châu tôi, ai dám bắt nạt?”

Những lời này của Tô Châu có thể nói là vô cùng tự tin và kiêu ngạo, nhưng Đổng Lai cũng hiểu rõ, lấy thế lực của Tô thị, đúng là có thể kiêu ngạo tự tin như vậy, nhưng mà…

“Tôi nói thật với ông, tôi không đồng ý để Tinh Dã vào giới giải trí, hôm nay tôi gọi điện thoại cho ông, cũng là muốn ông giúp tôi khuyên con bé.”

“Nếu vậy thì phải e rằng phải xin lỗi rồi, tôi không thể giúp được bà.”

“Tô Châu, bây giờ Tinh Dã còn nhỏ, con bé còn rất nhiều điều không hiểu, nhưng mà chúng ta đều là người từng trải, tôi không mong sau này nó sẽ hối hận.”

Nghe xong lời của Đổng Lai, Tô Châu chậm rãi buông bút, im lặng hai giây, không hề có dự báo trước mà hỏi: “Đổng Lai, bà thật sự lo con bé hối hận, hay là nói không muốn để bản thân có điều nuối tiếc?”

Đổng Lai hơi sửng sốt, “Ông nói câu này là có ý gì?”

“Tôi cảm thấy hẳn là bà có thể nghe hiểu được. Đổng Lai, bà phải biết rằng, Tinh Tinh không phải là vật sở hữu của riêng ai, nó cũng không phải là đứa trẻ con cái gì cũng không hiểu, con bé có suy nghĩ của mình, có quyết định của mình, cho nên tôi cũng chẳng hề can thiệp quá nhiều vào nó, tôi mong bà cũng đừng như vậy.”

Đổng Lai trong phút chốc nói không nên lời, hai bên cứ im lặng vài giây như vậy, “Cũng không phải là tôi can thiệp gì, tôi chỉ hy vọng con bé mọi sự tốt đẹp.”

“Không phải bà hy vọng thì con bé sẽ tốt, mà là tự nó cảm thấy tốt, mới là tốt. Đổng Lai, thật ra hai chúng ta cũng không hề chút lỗi nào với đối phương, người chúng ta có lỗi nhất chính là Tinh Tinh, cũng cần phải thừa nhận, chúng ta chưa bao giờ là người làm cha mẹ đạt tiêu chuẩn.”

Tô Châu nói như kim châm vào trái tim của Đổng Lai, ông thẳng thừng chỉ ra sự thật mà từng ấy năm bà không dám thừa nhận, cũng không thể phủ nhận.

Tô Châu biết lời của mình hẳn là lời trong bụng của Đổng Lai, nhưng những lời này cũng là lời trong lòng ông, “Đổng Lai, đừng dùng thứ gọi là thương, cái gọi là quan tâm để trói buộc con bé, chúng ta đều không có tư cách này, huống hồ bây giờ tôi chỉ hy vọng con bé có thể vui vẻ, trước mắt mà nói, tôi đã thấy, cũng đã hiểu rõ, khi con bé diễn xuất nó vui vẻ hơn khi múa.”

Sắc mặt Đổng Lai tái nhợt nhanh chóng, những lời này của ông so với lời của Tô Tinh Dã càng có sức sát thương hơn, cùng lúc đó, câu nói kia của con bé cũng bắt đầu lặp lại trong đầu bà, nó nói, từ trước tới giờ nó chưa từng thích múa, sở dĩ nó cố gắng như vậy, cũng chỉ là bởi vì bà thích mà thôi…

Đổng Lai đã không còn nhớ rõ cuối cùng bọn họ kết thúc cuộc gọi này như thế nào, nhưng bà vẫn nhớ rõ câu nói cuối cùng của ông khi cúp máy.

“Đổng Lai, có lẽ bà nên đi xem tác phẩm của Tinh Tinh.”

***

“La Phu* truyện” gần đây rất lươn* với fans, nghệ sĩ lớn lớn bé bé trong giới đều bị đồn* một lần, thậm chí cư dân mạng còn tạo một bảng xếp hạng bầu chọn cho nam nữ chính hợp nhất, mà đứng mũi chịu sào chính là Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã. Bảng xếp hạng bầu chọn hợp nhất này fans hai nhà không thể nào không biết, nhưng vì fans hai nhà vẫn ghi nhớ ý trong thông báo của fandom nhà mình, không hóng chuyện mà chờ công bố, cho nên thứ tự đứng đầu bảng của hai người họ hoàn toàn là dựa vào fans CP của hai người và fans qua đường đưa lên.

*Hai từ này là “溜粉”, hiểu nôm na là fan tưởng idol mình được đóng một bộ phim nào đó nên phấn khích, đến khi đoàn phim tung thông tin diễn viên chính ra thì ngã ngửa là idol chỉ là vai cameo nhỏ lướt qua một khoảnh khắc ngắn:v là một kiểu lươn lẹo của đoàn phim với fan.

*La Phu: là một cô gái hái dâu kiếm sống, nổi tiếng với lòng yêu nước, yêu quê hương, yêu cuộc sống.

Nhưng mà xoay như dế gần nửa tháng, “La Phu truyện” cũng chưa công bố hai vai chính là hoa rơi xuống nhà nào, cho đến khi Tô Tinh Dã nhận được tin nhắn từ người chịu trách nhiệm của “La Phu truyện”, bảo cô thứ sáu này vào tổ, lúc này cô mới vừa thu dọn định đóng gói hành lý đưa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Thẩm Vọng Tân.

“Ngày mai em phải vào tổ rồi.”

“Ừ, anh biết rồi.” Thẩm Vọng Tân nói.

Tô Tinh Dã cảm thấy có chút không đúng lắm, hỏi: “Anh biết? Làm sao mà biết được?”

Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia cũng nhận ra điều gì đó, sau khi yên lặng hai giây, anh nói: “Không phải em vừa nói sao?”

Tô Tinh Dã vừa nghe, cảm thấy cũng có chuyện như vậy, không nghĩ nhiều, nói tiếp: “Em phải vào tổ bốn tháng.”

Thẩm Vọng Tân “ừ” một tiếng, nói: “Không sao.”

“Không… Không sao?” Tô Tinh Dã trong nháy mắt có hơi ngẩn ra, “Anh… Anh cũng không lưu luyến em sao?”

“Không phải có thể gọi điện thoại sao?”

“A?”

“Hoặc là video cũng được.”

Tô Tinh Dã cắn môi, không hé răng.

Thẩm Vọng Tân ở đầu điện thoại bên kia cảm nhận được sự im lặng của cô, hỏi: “Tinh Tinh, em sao vậy?”

Bàn tay nắm hộp giấy của Tô Tinh Dã dần dần siết lại, “Em… Em không sao.”

“Không sao là tốt rồi, vậy không nói nữa, bên chỗ anh sắp bắt đầu rồi.”

“…Ừm, tạm biệt.”

Sau khi lên máy bay, Tô Tinh Dã cúi đầu cọ xát màn hình điện thoại không ngừng, khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp mang theo sự mong chờ lờ mờ. Nhưng theo thời gian trôi qua, lúc tiếp viên hàng không đến nhắc nhở nên tắt máy, sự mong chờ trên mặt cô chậm rãi biến thành mất mát, cô đáp lời tiếp viên hàng không một tiếng, sau đó tắt dữ liệu thì nắm toàn bộ điện thoại trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời.

Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã, từ khi chuẩn bị check in, biểu cảm của cô đã bắt đầu có chút không đúng lắm, đặc biệt là bây giờ, sườn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ có cảm giác mất mát không nói nên lời, cô ấy không khỏi có hơi lo lắng hỏi: “Chị Tinh Dã, chị làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”

Tô Tinh Dã nghe vậy, nghiêng đầu, đôi môi đỏ thắm hơi miễn cưỡng nhếch lên, “Không có, chị không sao.”

Tiểu Thuần rõ là không tin lời của cô, cô nhìn qua không hề giống như dáng vẻ không có chuyện gì.

Tô Tình Dã nhìn sự lo lắng trong mắt cô bé, nụ cười nơi khoé miệng lại mở rộng thêm một chút, “Chị không sao thật, có lẽ là vì tối hôm qua không ngủ ngon đó, hơi không có tinh thần.”

Tiểu Thuần biết lời này của cô là đang an ủi mình, nhưng cô ấy không muốn nói, cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói theo cô: “Bay qua cần phải hơn hai tiếng, vậy chị ngủ một lúc nhé?”

Tô Tinh Dã cũng “ừ” một tiếng, thả lỏng dựa lưng vào sau ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiểu Thuần nhìn thoáng qua khuôn mặt điềm tĩnh của cô, không tiếng động mà thở dài một hơi.

***

Chờ sau khi máy bay ổn định, Tô Tinh Dã mở máy lên, nhưng cũng không nhìn được thứ cô hy vọng nhìn thấy, cô suy nghĩ một lúc, chủ động nhắn tin wechat với anh nói cô đã đến Ninh Ba, sau khi gửi xong lập tức đi theo bọn A Uy đi thẳng xuống máy bay.

Bởi vì tạm thời “La Phu truyện” vẫn đang bí mật khởi quay, cho nên tin tức cô đến thành phố điện ảnh Ninh Ba cũng không công khai trong hành trình của cô. Dù vậy, lấy mức độ hot của cô hiện tại, tin tức hành trình của cô vẫn có thể bị đào ra, bởi vậy Ninh Ba vẫn bị không ít fans vây quay đến đón ở sân bay, nhưng bởi vì quá nhiều người, lo sẽ ảnh hưởng đến các hành khách bình thường khác đi ra, cho nên ở sân bay nhân viên đã xếp cho cô đi lối đi VIP.

Mà nhân viên công tác bên này cũng đã thông báo cho fans đến đón ở sân bay, các fans cũng biết cô đã đi lối đi VIP, không thể thiếu được sự mất mát chút đỉnh, nhưng mà không đón được idol ở sân bay đối với các fan nữ trong giới đã là chuyện bình thường như ăn cơm, tuy rằng mất mát những cũng có thể hiểu được, vào lúc bọn họ tự tản đi, Tô Tinh Dã cập nhật weibo.

Tô Tinh Dã S: Đừng chờ mình nữa, sớm về nhà đi, chú ý an toàn.

Hình kèm theo là một tấm tự sướng, là chụp sau khi vào lối đi VIP, trên ảnh chụp Tô Tinh Dã vẫn là khuôn mặt nhỏ sạch sẽ như vậy, tóc dài đen nhánh tuỳ tiện xoã trên vai, đôi mắt trong suốt, mũi rất nhỏ, môi đỏ thắm hơi nhếch.

So với mấy nữ nghệ sĩ khác trong giới, số lần Tô Tinh Dã đăng bài thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay, weibo trừ quảng cáo cũng là tuyên truyền, phúc lợi selfie gì đó thật sự ít đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay, chuyện này khiến cho fan nhan sắc của Tô Tinh Dã muốn hỏng luôn mấy tiếng, nếu các cô ấy có một cái mặt thần tiên như vậy, họ tuyệt đối có thể chụp điện thoại hết 24 giờ, nhan sắc thần sầu như vậy không selfie quả đúng là phí của trời!!!

Cho nên sau khi nhìn thấy phúc lợi ảnh tự sướng của Tô Tinh Dã, vốn các fan còn có hơi mất mát lập tức đầy máu sống lại, một đám vừa đi ra ngoài vừa điên cuồng kêu “ấu ấu” ở dưới weibo, rắm cầu vồng* thả liên tục không cần chuẩn bị bản thảo*.

*Rắm cầu vòng: fan khen idol, tức là thả rắm cũng như cầu vồng.

*Bản thảo: Những bản tin thường được nghệ sĩ cố tình mua để đăng tải trên các mạng xã hội.

Tối nay Tinh Tinh vào giấc mơ của tôi: Đậu!!! Tôi không đủ!! Tôi không đủ!!

Tóc mai đã điểm sao trời: Tuy không đến đón ở sân bay, nhưng mà trạng thái của Tinh Tinh hôm này nhìn khá tốt!! Ông trời ơi!! Con thật sự rất yêu ngôi sao* này!!!

*Hán Việt là “tấn dĩ tinh tinh dã”, chơi chữ tên nữ chính.

*Chơi chữ, tinh trong tên nữ chính là ngôi sao.

Tinh Tinh xinh đẹp sa nhân: Tinh Bảo tuyệt đối là đang an ủi chúng ta đó! Hu hu hu hu!! Tinh Bảo của chúng ta thật sự là quá ấm áp!!!

Ngân hà vạn dặm không bằng em: Nhưng mà chị gái tiên nữ đến Ninh Ba làm gì? Chẳng lẽ chị gái tiên nữ muốn vào đoàn phim sao??

Lấp la lấp lánh rỉ sáng: Tôi thấy là giống lắm!! Thật muốn biết Tinh Tinh nhận phim mới nào!! Là “La Phu truyện sao” sao???

Khắp trời đều là ngôi sao nhỏ: Đừng đồn đãi, ngồi chờ thông báo chính thức.

- -----oOo------