Nguyên Sơ đi theo Hoắc Doãn vào phiên chợ, nơi đây đã tập trung mấy trăm người, đông đúc, náo nhiệt.

Một tấm biển đơn giản được dựng lên trước mỗi gian hàng, giới thiệu các loại hàng hóa, chủ yếu là thực phẩm, quần áo, phương tiện đi lại và các nhu yếu phẩm hàng ngày.
Hoắc Doãn điều khiển xe lăn, lẳng lặng di chuyển giữa phiên chợ, ánh mắt u tối tùy ý quét qua đám người.

Nếu so sánh diện mạo hiện tại của anh với diện mạo của mười ngày trước, thì hầu như không thể nhận ra đây là cùng một người.

Mái tóc màu nâu sẫm đã dài nhưng không cắt, râu ria xồm xoàm, tinh thần chán nản, lại không thể đi đứng bình thường.

Loại người trông như sắp ngỏm này, căn bản không được nhiều người chú ý.
Đây cũng là điều mà Hoắc Doãn mong muốn.
Sau khi bị Quý Minh phản bội, anh hiện tại sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa, anh không biết có bao nhiêu người đồng đội cũ của mình giống như Quý Minh, chuyển sang đi theo các thế lực khác.

Anh dự định tạm thời che giấu tung tích và từ từ tích lũy lực lượng.
Hoắc Doãn quan sát một lúc rồi đi về phía quầy bán phương tiện giao thông.
Mấy chiếc xe với nhiều kiểu dáng khác nhau đậu ở đó, có cả mới lẫn cũ, hình dáng kỳ lạ.

Sáu, bảy người vây quanh một chỗ, giống như đang xem xét tính năng của những chiếc xe kia.
Ánh mắt của Nguyên Sơ lướt qua những người này, nhìn về phía một tiểu mập mạp ngồi một mình ở trong góc, trong mắt cô lập tức lóe lên tia sáng, sau đó cô nhắm mắt lại, yên lặng đi theo Hoắc Doãn đến trước quầy hàng.
“Đây là xe bay sao? Nhưng sao ngoại hình của nó lạ vậy?”
“Ngoại hình không quan trọng, quan trọng là tính năng, tính năng của nó tuyệt đối là hạng nhất, hơn nữa chỉ có giá 25 cái nguyên hạch cường hóa.”
“25 cái? Này anh bạn, anh đừng đùa với tôi, loại xe lắp ráp hàng second-hand này mà cũng có giá 25 nguyên hạch à?”
“Giá này là rẻ nhất rồi, các anh có thể lái thử, để xem có hài lòng hay không.”
“Có ai muốn thử không?”

“Xấu như vậy ai mà thèm thử.”
Mấy người đó xoi mói, ghét bỏ, hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của người bán.
Hoắc Doãn nhìn thoáng qua những chiếc xe đó, ngoại hình thật sự khiến người ta khó nói nên lời, giống như một món đồ chơi bằng kim loại được ghép ngẫu nhiên bằng các vật liệu có màu sắc khác nhau, thật sự khiến người ta khó lòng tin được nó có tính năng ưu việt như lời chào hàng.
Đúng lúc này, Hoắc Doãn đột nhiên cảm giác có người tới gần, quay đầu lại liền thấy tiểu mập mạp ngồi xổm bên cạnh anh, tựa hồ đang xem xét xe lăn của anh.
“Rõ ràng kết cấu rất đơn giản, vật liệu cũng rất bình thường, nhưng lại chế tác tinh xảo như vậy?” Trong mắt cậu ta tràn đầy vẻ hâm mộ, ngẩng đầu hỏi: “Xe lăn này là ai làm ra?”
Hoắc Doãn: “...!Có vấn đề gì sao?”
“Sử dụng vật liệu rác phẩm đến mức cực hạn, lắp ráp thiết kế hoàn mỹ, đo đạc chuẩn từng li từng tí, nhất định là do một cao thủ khí giới sư có kinh nghiệm phong phú tạo ra.” Tiểu mập mạp khẳng định một cách chắc nịch.
Hoắc Doãn nhìn Nguyên Sơ: Thì ra chiếc xe lăn thủ công này được làm bằng vật liệu lợi hại như vậy.
Nguyên Sơ không phải cao thủ về khí giới, nhưng cô có một đôi mắt còn chuẩn xác hơn cả thước kẻ, có thể đo đạc chính xác mọi vật của thế gian.
“Xin lỗi, cậu là?” Hoắc Doãn hỏi.
“À, tôi là Giang Bằng Phi, là khí giới sư của Thiểm Lôi.” Tiểu mập mạp giơ tay sờ sau ót, sau đó cẩn thận liếc nhìn người đàn ông đang bán hàng cách đó không xa.
“Mấy chiếc xe kia là do cậu chế tạo à?”
“...Đúng vậy.”
“Rất… đặc biệt.”
Giang Bằng Phi xấu hổ cúi đầu xuống.
Cậu ta vốn là một nhà thiết kế đồ chơi, sau khi đến hành tinh Tạo Vật đã thức tỉnh dị năng về khí giới, vô cùng nhạy cảm về kết cấu và nguyên lý cấu tạo của vật thể.

Tính trẻ con khó đổi, lúc chế tạo cậu ta không khỏi làm theo sở thích của riêng mình.
Chủng loại chuyên hạch trên hành tinh Tạo Vật thiên kỳ bách quái, cơ bản có thể chia thành bốn nhóm lớn: Cường hóa, trí tuệ, tinh thần và sinh sôi.

Ngoại trừ loại cường hóa, thì những loại khác rất khó tìm được.

Các khí giới sư thường chọn gia nhập vào một nhóm nhất định, cung cấp các sản phẩm tương ứng kiếm nguyên hạch để thăng cấp.
Dị năng hệ nguyên tố của Hoắc Doãn thuộc nhóm sinh sôi, nhóm này bao gồm tất cả các lực lượng tự nhiên ảnh hưởng đến sự phát triển, chữa trị, tiếp diễn của vạn vật.
“Đại Bằng! Cút khỏi đó cho tao!” Một tiếng rống từ phía sau truyền đến, tiểu mập mạp cả kinh.

Xe vẫn còn nhiều, xem ra đàm phán mua bán không thành công, người ông đầu đinh lắc mình một cái, một chân đá cậu ta ra xa.

“A…” Giang Bằng Phi lăn mấy vòng rồi đập vào tường, kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó nằm trên mặt đất không dậy nổi.
“Đừng giả chết với tao.” Người đàn ông đầu đinh chuẩn bị đánh cậu ta tiếp, bỗng gã cảm thấy thân hình trì trệ, bị một sức mạnh nào đó hạn chế hành động.

Dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ khiến gã chấn động.
“Tôi muốn thử xe một chút.” Hoắc Doãn lên tiếng.
Người đàn ông đầu đinh nhìn chân của anh, rồi lại nhìn Nguyên Sơ đang đứng bên cạnh, đương nhiên sẽ cho rằng người thử xe là cô.

“Được, cứ thử đi.”
Hoắc Doãn chọn một chiếc xe có kích thước trung bình, có thể chở sáu người, đủ không gian để chứa đồ.
“Không phải muốn thử sao?” Thấy Nguyên Sơ thật lâu không động đậy, người đàn ông đầu đinh không nhịn được mà hỏi.
“Đã thử rồi.” Hoắc Doãn trả lời.
Người đàn ông đầu đinh quay người lại, chỉ thấy một chiếc xe trong số đó tự động khởi động, cửa xe đóng mở mấy lần, sau đó bay vòng qua đám người vài vòng, thực hiện vài động tác né tránh nhanh nhẹn, cuối cùng trở lại vị trí cũ và từ từ đáp xuống.
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông đầu đinh, gã nhận ra Hoắc Doãn là một tiến hóa giả hệ nguyên tố, hơn nữa còn là cao thủ có khả năng khống chế xuất sắc.
Gã gạt bỏ sự khinh thường trước đó, hỏi: “Các vị cảm thấy chiếc xe này thế nào?”
“Không tệ lắm, giá cả thế nào?”
“25 nguyên hạch cường hóa.”
“1 nguyên hạch hệ tinh thần và 10 nguyên hạch cường hóa.”
Người đàn ông đầu đinh cân nhắc một chút rồi đồng ý.

So với nguyên hạch cường hóa dễ tìm thì nguyên hạch hệ tinh thần có giá trị hơn nhiều.
Hai bên nhanh chóng hoàn thành giao dịch mà không tốn nhiều thời gian nói nhảm.

“Đừng có lười biếng, mau đi làm việc đi.” Người đàn ông đầu đinh kéo tiểu mập mạp đang giả chết dậy, thô lỗ đẩy cậu ta sang một bên.
Vương Bằng Phi giống như một cô vợ nhỏ, buồn bực chán nản đi làm việc.
Lông mày của Hoắc Doãn cau lại, dẫn Nguyên Sơ lên xe.

Nguyên Sơ nhìn bóng lưng của tiểu mập mạp, không biết đang suy nghĩ gì.
“Rất khó để một khí giới sư sinh tồn một mình, cho nên cậu ta phải dựa vào thế lực khác.” Hoắc Doãn giải thích một câu, “Mặc dù tình hình của cậu ta có vẻ không tốt lắm, nhưng ít nhất cậu ta có thể sống sót.”
“Ừ.” Nguyên Sơ thu hồi ánh mắt lại, sở dĩ cô chú ý đến tiểu mập mạp này là vì không bao lâu sau cậu ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Hoắc Doãn.

Số mệnh chi tử không chỉ có thể tăng cường thực lực của bản thân, mà còn có thể hấp dẫn các thiên tài khác, chiêu mộ những nhân tài này đi theo mình, thậm chí có thể dẫn dắt bọn họ phi thăng.

Điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể vượt qua thử thách của Thiên Đạo.
“Chúng ta đi mua thêm chút đồ dùng đi.” Hoắc Doãn lái xe bay, đi mua thêm đồ.
Giá mua vật tư hàng ngày không cao, có đôi khi dùng vũ khí và trang bị khác đồng giá trị cũng đổi được.
Hoắc Doãn mua liên tiếp tám bộ quần áo chiến đấu và quần áo thường ngày khác nhau, Nguyên Sơ cũng chọn tám bộ quần áo chiến đấu và quần áo thường ngày có cùng kiểu dáng với anh.
Lúc mua nội y, Hoắc Doãn chọn toàn màu đen, Nguyên Sơ cũng mua màu đen.
Hoắc Doãn: “...”
Anh bình tĩnh đưa cho cô vài nội y có màu sắc và hoa văn khác nhau, cô cũng yên lặng nhận lấy.
Hoắc Doãn vi diệu liếc cô một cái.
Lần mua sắm tiếp theo, anh không hỏi nhiều nữa, mỗi cái mua hai phần, chỉ mất nửa giờ để mua sắm, tóm lại là nhanh gọn lẹ.
Hai người ở lại phiên chợ một ngày để nghỉ ngơi và khôi phục, thay quần áo chiến đấu giống nhau, sáng hôm sau lái xe lên đường.
Lái xe hơn nửa giờ, Nguyên Sơ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Hoắc Doãn liếc cô một cái, âm thầm đề cao cảnh giác.

Có lẽ ngay cả Nguyên Sơ cũng không phát hiện ra, tuy cố ý tỏ ra kín đáo nhưng khả năng đoán trước nguy hiểm của cô hoàn toàn là bản năng, sau khi quen thuộc với cô, Hoắc Doãn có thể dễ dàng nắm bắt được những thay đổi rất nhỏ ấy.
Hoắc Doãn âm thầm sử dụng dị năng để điều tra khu vực xung quanh.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của anh dừng lại, cách mấy trăm mét phía trước có năng lượng chấn động, ước chừng có khoảng sáu, bảy người.
Hoắc Doãn không hề ngạc nhiên, tổ hợp gà yếu lẻ loi như bọn họ là mục tiêu tốt nhất để bọn ác ôn cướp của giết người.


Gi3t chết một dị thú chỉ có thể lấy được một cái nguyên hạch, nhưng giết một tiến hóa giả, có thể lấy được mấy chục cái nguyên hạch có thuộc tính khác nhau.
Hoắc Doãn nheo mắt lại, tăng tốc độ xe, ngoặt gấp trước khi bước vào cạm bẫy, đồng thời phóng thích dị năng, khiến người trong góc tối trở tay không kịp, sau đó không chút do dự bỏ chạy.
“Mẹ kiếp!” Từng thanh âm tức giận nối tiếp nhau vang lên, sau đó là mấy đạo tia sáng theo sát phía sau.
Hoắc Doãn không tăng tốc độ đến mức tối đa, ngược lại giống như đang chơi thả diều, không nhanh không chậm duy trì khoảng cách nhất định với đối phương.
Khi Nguyên Sơ nhìn thấy hướng đi của Hoắc Doãn cô liền đoán được tính toán của anh.

Có một quy tắc ngầm giữa các tiến hóa giả, đó là không được đánh nhau trong phiên chợ.
Thấy khoảng cách đến phiên chợ càng ngày càng gần, những người đuổi theo đằng sau không thể không giảm tốc độ và chuẩn bị từ bỏ con mồi này.

Tuy nhiên khi bọn họ không đuổi theo nữa, thì Hoắc Doãn vốn đang chạy trốn bỗng chốc quay ngược lại, chọn một mục tiêu, sau đó bắt đầu tấn công.
Đối phương không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị tóm gọn trong giây lát, tức giận đến không nói nên lời, rồi sau đó xông tới.
Hoắc Doãn đã đánh trúng mục tiêu, cũng không có ý muốn đánh tiếp, anh lái xe bay, tiếp tục bay về phía phiên chợ.
“Đạo Nhĩ, trở về, đừng đuổi theo nữa.”
Nghe được đồng đội nhắc nhở, Đạo Nhĩ mới bình tĩnh lại một chút, vừa định dừng lại, liền nhìn thấy chiếc xe bay kia lại bay ngược trở lại, ném một quả cầu lửa về phía gã.
Đậu móa, một lần có thể nhịn, nhưng hai lần thì không thể nhịn được nữa! Mày tới công chuyện với tao!
Đạo Nhĩ lái xe bay của mình đuổi theo như điên, đồng đội của gã thấy thế, cũng chỉ có thể theo sát phía sau.
Đạo Nhĩ là một tiến hóa giả hệ tinh thần, gã không chút do dự phóng thích tinh thần quấy nhiễu Hoắc Doãn.

Tiến hóa giả hệ tinh thần cấp 6 toàn lực ra tay, cho dù là Hoắc Doãn thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc có thể rút lui an toàn, huống chi hiện tại anh chỉ mới khôi phục được 20% đến 30% thực lực.

Tuy nhiên, loại công kích có cường độ như thế này hầu như chẳng ảnh hưởng gì tới anh, bởi vì có một cái “bug” đang ở bên cạnh anh.
Sau khi thành lập liên hệ với số mệnh chi tử, dù cho Nguyên Sơ không thể tùy tiện sử dụng năng lực của mình, nhưng chỉ cần có số mệnh chi tử ở bên cạnh, trong bán kính hai mét là lĩnh vực tuyệt đối của cô, chẳng những có thể lẩn trốn Thiên Đạo, còn có thể ngăn cản các loại công kích tinh thần.
Đương nhiên, nếu là cường giả siêu cấp trên cấp 15, thì không thể sử dụng lĩnh vực tuyệt đối, bởi vì lực va chạm ở cấp độ đó sẽ chạm đến pháp tắc của thế giới này.
Ban đầu, Hoắc Doãn không nhận ra điều gì cả, nhưng sau khi Đạo Nhĩ phát động công kích, thì bọn họ cách phiên chợ không xa, tinh thần quấy nhiễu đã ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong phạm vi vài trăm mét, gây ra bạo loạn.
Mấy chiếc xe bay trên không trung lần lượt đáp xuống, không ít tiến hóa giả ôm đầu la hét, một số người còn lấy vũ khí ra… Hiện trường đột nhiên rơi vào hỗn loạn.
Mục tiêu chính là Hoắc Doãn lại chẳng bị sao cả, nhưng ngay lập tức, anh phản ứng rất nhanh, giả vờ như mình cũng bị mất kiểm soát và nhanh chóng điều khiển xe ẩn vào giữa những chiếc xe khác.
Khi Đạo Nhĩ và những người khác đến nơi, họ chỉ gặp được một đám tiến hóa giả chật vật và đang rất tức giận….