Hứa Thiến tức giận quay trở lại xe.

“Tên Trương Vinh khốn kiếp nhất định đã “chấm” con tiện nhân kia! Phải rồi, đi điều tra cái người tên Bạch Diệc Phi kia xem”.

“Không vấn đề”, người đại diện gật đầu.



Trong phòng hội nghị tập đoàn Liễu Thị.

Liễu Tiêu Dao đang nói chuyện điện thoại: “Có gì thì nói đi, miêu tả chi tiết vào”.

Người ở đầu bên kia lập tức kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay: “Đại khái là như vậy”.

Liễu Tiêu Dao nghe xong cả người đều trở nên kích động.

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn ông đã cung cấp những điều này, công ty quảng cáo của tập đoàn Liễu Thị nhất định sẽ có một chỗ cho ông”.

“Vậy thì phải cảm ơn tổng giám đốc Liễu rồi”, người này không phải ai xa lạ mà chính là tổng giám đốc mới vừa bị đuổi của Công ty Quảng cáo Thế Kỷ - Thẩm Phàm.

Sau khi cúp máy, Liễu Tiêu Dao nhìn mọi người trong phòng hội nghị.

Ai nấy đều có vẻ hưng phấn.

Bởi vì qua một thời gian điều tra bọn họ đã biết được không ít điều về chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh – Vương Lâu.

Trong đó có hai điểm quan trọng nhất.

Một là, Vương Lâu là bạn học của Bạch Diệc Phi, mà tập đoàn Thủy Tinh của Vương Lâu do Bạch Diệc Phi một tay dựng lên.

Tin tức này khiến bọn họ cảm thấy việc lật đổ tập đoàn Hầu Tước là không thể.

Nhưng vẫn còn một chuyện nữa.

Vương Lâu là người Tứ Xuyên, bố mẹ cậu ta mất trong trận động đất năm 2008, chỉ để lại mình cậu ta. Vì thế cậu ta sống nhờ trong nhà bạn thân bố mình. Người này họ Trần, có một cô con gái tên Long Linh Linh, lúc chưa đổi tên là Trần Linh Linh, lớn hơn Vương Lâu 2 tuổi.

Bởi vì bố mẹ Vương Lâu không còn nên Long Linh Linh vô cùng quan tâm, chăm sóc cho cậu ta. Thời gian dài, cậu ta dần nảy sinh tình cảm với cô ta. Đáng tiếc là sau khi Long Linh Linh lên đại học thì không trở về nữa.

Sau này Vương Lâu lên đại học nhưng không có tiền, may mắn được một minh tinh giúp đỡ, nhờ vậy cậu ta mới có thể tốt nghiệp.

Lúc trước Vương Lâu nẫng tay trên tập đoàn Hầu Tước, thu mua tập đoàn Tân Tây là vì cậu ta ghen, cũng vì thế mới ra tay.

Tin này quả là một tin vô cùng tốt đối với bọn họ.

Liễu Tiêu Dao nhìn mọi người một lượt: “Lời vừa rồi của Thẩm Phàm mọi người cũng nghe thấy rồi. Tên Vương Lâu này có thể lợi dụng được”.

Trong phòng hội nghị có 7, 8 lãnh đạo cấp cao, bao gồm cả Liễu Long.

Liễu Long nghe vậy nhíu mày: “Tin tức này có phải quá trùng hợp rồi không?”

Ngay lúc bọn họ cần thì tin tốt xuất hiện.

Lời của ông ta khiến mọi người lập tức giật mình tỉnh ngộ, trở nên nghi ngờ.

Liễu Tiêu Dao lại rất lạc quan: “Chủ tịch, chúng ta thực sự đang điều tra tập đoàn Thủy Tinh, cho dù họ biết chúng ta đang thăm dò họ thì hẳn cũng không thể biết được chúng ta sẽ làm gì chứ?”

“Nếu là cố tình, vậy thì họ đưa vở kịch này cho chúng ta làm gì? Chẳng lẽ bọn họ biết được mục đích của chúng ta?”

Nghe vậy mọi người đều cảm thấy khá hợp lý.

Lúc này, giọng điệu của Liễu Tiêu Dao lại thay đổi: “Đương nhiên, nếu có người tiết lộ bí mật thì lại là chuyện khác!”

“Vớ vẩn!”, Liễu Long lạnh giọng: “Những người ngồi đây đều là chú bác của con, cũng là cổ đông của Liễu Thị, ai lại tự đẩy mình vào chỗ chết? Bọn họ đều rất đáng tin cậy, sau này không được đoán bừa nữa!”

“Con biết rồi bố, con chỉ đang giả định thôi, không có ý gì khác”, Liễu Tiêu Dao cười trả lời: “Chuyện này bố cứ giao cho con đi! Con sẽ giải quyết!”



Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh đang định đi đến căn nhà bên biển thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe.

Hai người quay sang nhìn thì thấy một chiếc Mercedes-Benz đỗ lại bên đường.

Trần Tiểu Thiên và Phùng Thạch Đông xuống xe. Ngoài ra còn có một ngời phụ nữ, cũng là mẹ của Long Linh Linh – Đổng Vân.

Phùng Thạch Đông đi đến trước mặt Long Linh Linh, lạnh lùng nhìn hai người: “Hai người quả nhiên đang yêu nhau!”

Thấy ba người đến, Long Linh Linh và Bạch Diệc Phi đều kinh ngạc.

Trần Tiểu Thiên thấy thế tức giận nói: “Chị, hai người là thế nào? Anh rể nói là thật ư? Em vốn không tin nhưng hai người thế mà lại thật sự yêu nhau!”

Đổng Vân cũng nhìn thấy con gái mình, nhất thời sầm mặt mắng: “Linh Linh, con thật làm mẹ thất vọng. Sao con có thể như vậy? Sao con có thể cùng người đàn ông khác…”.

Bị ba người chất vấn, Long Linh Linh vừa tức giận xấu hổ vừa nôn nóng: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con với anh ấy không có gì cả…”.

Bạch Diệc Phi cũng mau chóng giải thích: “Bác gái, bác hiểu lầm chúng cháu rồi”.

Mặc dù đây là sự thật nhưng khi nghe vậy Long Linh Linh vẫn cười buồn.

Trần Tiểu Thiên tính cách dễ xúc động, lần trước ở tập đoàn Hầu Tước cậu ta cũng đã nhìn ra hết rồi.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm con mẹ mày!”, lời còn chưa dứt, cậu ta đã giơ nắm đấm lên.

Bạch Diệc Phi không tránh, bị Trần Tiểu Thiên đấm vào ngực phải lùi mấy bước, cuối cùng nhờ Long Linh Linh đỡ mới không ngã.

Trần Tiểu Thiên khinh thường: “Yếu như sên! Còn cần phụ nữ bảo vệ!”

Long Linh Linh tức giận: “Trần Tiểu Thiên, cậu làm gì vậy?”

Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, vốn không dễ động đến, hơn nữa sau lưng anh còn có Bạch Hổ. Cô ta biết Bạch Hổ đáng sợ nhường nào!

Trần Tiểu Thiên không biết thân phận của Bạch Diệc Phi, đã thế cậu ta còn nhớ lại chuyện lần trước ở tập đoàn Hầu Tước: “Là mày? Tên chó má này! Mày lại dám quyến rũ chị tao!”

“Cậu nói linh tinh cái gì thế!”, Long Linh Linh tức đến phát run.

Trần Thiên Thiên càng ngoan cố: “Chị, em chỉ nói sự thật thôi, lẽ nào không đúng? Lần trước ở tập đoàn Hầu Tước chị cứ bảo vệ hắn ta, chị là trợ lý chủ tịch, bảo vệ một tổng giám đốc làm gì?”

“Nhất định là hắn ta dụ dỗ chị trước để thuận lợi làm việc. Chị, loại đàn ông thế này không đáng, anh rể mới là lựa chọn tốt nhất! Chị xem cái dáng vẻ này của hắn ta đi, lại phải để chị bảo vệ, không ra dáng đàn ông gì hết!”

“Chị, chị tránh ra, hôm nay em phải đánh cho hắn ta kêu cha gọi mẹ!”, Trần Tiểu Thiên còn xắn tay áo, chuẩn bị đánh người.

Bạch Diệc Phi cạn lời. Nếu là bình thường, cho dù anh không tập võ cũng không phải sợ Trần Tiểu Thiên. Nhưng hôm nay lúc anh tỉnh dậy thì có hơi mệt mỏi cho nên mới không đánh lại.

Long Linh Linh đỡ anh, tức giận hét: “Trần Tiểu Thiên, cậu biết điều chút, đừng có gây chuyện!”

Trần Tiểu Thiên không thèm để tâm: “Chị, hắn ta chẳng qua là một tên giám đốc chết dẫm thôi! Còn nữa, chị nhìn hắn ta xem, không giống đàn ông tý nào, hoàn toàn không xứng với chị!”

“Quan trọng nhất là hắn ta đã kết hôn rồi!”

Nghe đến đây, Đổng Vân khóc lóc: “Đúng là nghiệp chướng! Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như vậy…”.

Long Linh Linh vô cùng uất ức, không biết nên nói gì.

Lúc này, Bạch Diệc Phi kéo cô ra phía sau, xoa mi tâm, cố gắng giữ tỉnh táo.

“Bác gái, cháu thật sự không hiểu nổi, giữa cháu và cô ấy không có gì cả. Bác thà nghe lời một người ngoài cũng không tin tưởng con gái mình ư?”