Chỉ chốc lát sau, nhân viên bán hàng đã quẹt thẻ xong rồi quay lại, hai bộ trang sức đã được đóng gói kĩ càng.

“Anh Bạch, đây là thẻ của anh, mời nhận lại”.

Đôi nam nữ kia đều sững sờ.

Đó là thẻ ngân hàng thật sao?

Bộ trang sức ngọc Hải Lam và ngọc Lục Bảo cộng lại cũng phải ba bốn trăm ngàn!

Bạch Diệc Phi cất thẻ đi, sau khi cầm đồ, cũng không thèm để ý đến hai người kia nữa mà nắm tay Lý Tuyết rời khỏi đó.

Người phụ nữ không cam lòng nhìn món đồ trang sức mình thích bị kẻ khác cướp mất: “Đợi đã! Không được đi!”

Bạch Diệc Phi nói với Lý Tuyết: “Cứ mặc kệ bọn họ đi”.

Lý Tuyết gật đầu, cô cũng không muốn nói lý lẽ với loại người này làm gì.

“Này, hai người điếc đấy à?”, giọng người phụ nữ the thé: “Không được đi! Ngọc Hải lam này là của tôi! Hai người đứng lại đấy cho tôi!”

Lời này khiến cho tất cả mọi người xung quanh quầy hàng đều nhìn sang.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết vẫn không để ý đến cô ta, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh cô ta đột nhiên gắt lên: “Im miệng!”

Người đàn ông trừng mắt với cô ta, sau đó bước nhanh về phía trước.

Vừa rồi, gã đã cảm thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết nhìn quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được họ là ai, sau đó nghe thấy nhân viên bán hàng gọi là ‘anh Bạch’, gã mới chợt nhớ ra rằng lúc trước mình từng nhìn thấy anh tại lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Liễu Thị, chỉ là lúc đó đứng ở xa nên không thấy rõ mà thôi.

Mẹ nó chứ! Hóa ra là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước và Lý Tuyết của công ty trái cây Lý Thị!

Thái độ vừa rồi của bạn gái gã đã hoàn toàn đắc tội Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, chẳng biết tiếp theo sẽ thế nào đây?

“Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Lý, xin dừng bước”.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đồng thời dừng lại, quay người nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu.

“Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Lý, thật xin lỗi, vừa rồi mắt tôi không được tốt lắm, không nhận ra hai người, bây giờ tôi xin lỗi anh chị, hy vọng hai người đừng để bụng những lời Kiều Kiều vừa nói”.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết nhìn nhau, chợt hiểu ra.

Cô gái tên Kiều Kiều đứng phía sau lập tức trợn tròn mắt.

Tổng giám đốc Bạch? Tổng giám đốc Lý?

Cô ta đắc tội với nhân vật lớn nào rồi sao?

Nghĩ đến đây, cô ả bắt đầu sợ hãi, cả người khẽ run rẩy.

Người xung quanh thấy vậy cũng sửng sốt, tình huống gì thế này?

Bạch Diệc Phi nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn cô gái kia, thản nhiên nói: “Chúng tôi chỉ là đồ nhà quê, nào dám làm gì?”

Mồ hôi người đàn ông túa ra như tắm, gã lau trán, sau đó xoay người quát cô gái kia: “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Bạch và tổng giám đốc Lý đi!”

Cô ả nghe thấy câu này, cuối cùng cũng hoàn hồn, nơm nớp lo sợ đi đến.

“Mau xin lỗi!”

Nghe thấy vậy, cô ả lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, giọng run rẩy: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Lý, xin lỗi anh chị, vừa rồi tôi không cố ý...”

Nhưng Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết hoàn toàn phớt lờ bọn họ, trực tiếp rời khỏi cửa hàng

...

Trên xe, đột nhiên Lý Tuyết cảm thấy hối hận, chủ yếu là vì chuyện vừa xảy ra khiến cô rất tức giận, nhất thời xúc động liền bảo Bạch Diệc Phi mua bộ trang sức kia, bây giờ ngẫm lại, hoàn toàn không cần thiết!

“Bạch Diệc Phi, hay là trả lại bộ trang sức này đi?”

Bạch Diệc Phi lái xe, nghiêng đầu nhìn Lý Tuyết: “Mua cũng mua rồi, nào có chuyện trả lại? Hơn nữa, em đeo cái này trông rất xinh”.

“Nhưng mà, tự dưng lại tốn thêm bao nhiêu tiền như vậy...”

Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Tuyết Nhi, đừng để ý đến số tiền kia, anh có thể kiếm lại được, quan trọng hơn hết, đây chính là lần đầu tiên anh mua trang sức cho em, nếu em từ chối thì anh sẽ rất đau lòng đấy”.

Anh nói xong, Lý Tuyết cũng không phản bác lại nữa.

Hai năm qua, mối quan hệ giữa họ nhiều nhất chỉ là quen biết, hoặc có lẽ cũng được coi là bạn bè bình thường, Bạch Diệc Phi lúc ấy đang ở vào giai đoạn túng thiếu nhất, tất nhiên chưa từng tặng trang sức cho Lý Tuyết.

Dù sao Lý Tuyết cũng là phụ nữ, có cô gái nào không thích chồng mình mua trang sức cho mình chứ?

Khi họ về đến nhà thì trời đã tối.

Lưu Tử Vân vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi, lập tức sa sầm mặt: “Cậu còn có mặt mũi về đây? Không phải tối qua kiêu căng lắm à? Chẳng coi bà già này ra gì sất!”

Bạch Diệc Phi chợt dừng bước, nở một nụ cười khổ, không dám cãi lại.

Lý Tuyết thì kéo tay Lưu Tử Vân: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới chuyện hôm qua nữa”.

Lý Cường Đông cũng nói: “Bà bớt nói mấy câu đi!”

Lưu Tử Vân hừ lạnh, nể mặt Lý Tuyết nên bà ta không nhiều lời nữa, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm một câu: “Chẳng biết đồ vô dụng này có cái gì tốt mà chị cứ nhất định muốn thiên vị cậu ta!”

Lý Tuyết áy náy nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lắc đầu, sau đó mỉm cười đi đến, nói: “Mẹ, hôm qua là lỗi của con, hôm nay con xin nhận lỗi với mẹ”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi đưa hộp đựng dây chuyền ngọc Lục bảo trong tay cho Lưu Tử Vân.

Lưu Tử Vân nhận quà, vừa mở vừa nghi ngờ hỏi: “Cậu có thể tặng tôi món quà gì chứ?”

Vừa mở hộp quà ra, đá quý vuông vắn màu xanh biếc phối với những viên kim cương nhỏ xíu, dưới ánh đèn lại càng trở nên long lanh hơn, khiến Lưu Tử Vân cũng phải sững sờ.

“Đây là...”

Lý Tuyết vội vàng nói: “Đây là ngọc Lục bảo, dù chỉ là hai gram thôi nhưng rất có giá trị, giá của sợi dây chuyền này là một trăm tám mươi ngàn tệ đấy ạ!”

“Một trăm tám mươi ngàn?”, Lưu Tử Vân ngạc nhiên bật thốt.

Bà ta gả cho Lý Cường Đông bao lâu nay mà món trang sức đắt nhất cũng không vượt quá năm mươi ngàn, thế mà sợi dây chuyện này lại có giá lên đến một trăm tám mươi ngàn!

Lý Cường Đông cũng bị dọa: “Đắt vậy cơ à?”

Bạch Diệc Phi cười nói: “Cũng bình thường thôi ạ”.

Lý Tuyết trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó nói: “Anh ấy cũng mua tặng con một bộ, đó là ngọc Hải Lam, trị giá hai trăm ngàn”.