Thấy vậy, thư ký Lý vô cùng lo lắng, chẳng phải chủ tịch đang hại mình sao?
Trước tiên bảo gã ta xuống đuổi người ta đi, kết quả người đi rồi, con mẹ nó lại bảo gã ta giữ người ta lại, không giữ được thì cũng mất việc luôn.
Bước nhanh đến ngăn Bạch Diệc phi và Long Linh Linh lại, thở hổn hển nói: “Hai vị… đợi một chút… chủ tịch… chủ tịch chúng tôi… nói… muốn gặp cậu”.
Bạch Diệc Phi kiên nhẫn nghe gã nói hết, bình thản nói: “Ồ, tôi phải đi công tác rồi, không gặp!”
Sắc mặt thư ký Lý thay đổi, Bạch Diệc Phi trả lại những lời gã ta vừa nói.
“Chuyện đó, thưa cậu, là tôi không đúng, đều là lỗi của tôi, tôi nói nhầm lịch trình của chủ tịch…”
Thấy vậy, Long Linh Linh trầm giọng nói: “Mới vừa nói không gặp, giờ lại muốn gặp, anh xem chúng tôi là ai hả? Anh có biết anh ấy là ai không? Anh ấy là…”
“Linh Linh!”, Bạch Diệc Phi nói, anh không muốn nói ra thân phận của mình cho loại người này: “Tôi vừa nói rồi, cơ hội chỉ có một thôi, bỏ lỡ rồi thì không còn nữa”.
Nói rồi, Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh lách người sang một bên tiếp tục đi về phía trước.
Thư ký Lý sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Thưa cậu, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến chủ tịch. Muốn trách thì hãy trách tôi, chỉ cần cậu đi gặp chủ tịch, tôi thế nào cũng được”.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: “Từ lúc tôi bước ra khỏi cửa thì tôi tuyệt đối sẽ không bước lại vào đó một bước nào nữa. Muốn tôi gặp anh ta cũng được, bảo anh ta đến gặp tôi hoặc mãi mãi cũng đừng gặp nữa”.
Nói rồi cũng mặc kệ thư ký Lý, anh dẫn Long Linh Linh lái xe rời đi.
Thư ký Lý lau mồ hôi trên trán: “Phải làm sao đây?”
“Chủ tịch, cậu đó nói, anh đến gặp cậu ta hoặc…”, thư ký Lý đành phải thành thật báo lại.
Nghe xong, Vạn Hâm cúp máy, ngồi phịch xuống ghế.
“Không, không được, mình không thể trơ mắt nhìn Vạn Hưng tiêu tùng như vậy được…”, Vạn Hưng ngồi thẳng dậy, lập tức gọi cho Bạch Diệc Phi.
Sau đó Bạch Diệc Phi mặc kệ, tắt máy luôn.
Vì thế tay Vạn Hâm run rẩy, gã vội đứng dậy gọi cho thư ký Lý bảo gã chuẩn bị xe, lập tức đến Hầu Tước.
Thư ký Lý liên tục đồng ý: “Cái người vừa nãy là người của Hầu Tước sao?”
Chẳng lẽ là chủ tịch Hầu Tước?
Về đến Hầu Tước, Bạch Diệc Phi mới vừa ngồi xuống, Long Linh Linh gõ cửa: “Chủ tịch, chủ tịch Vạn Hưng muốn gặp anh, bây giờ đang ở bên dưới”.
“Không gặp!”, Bạch Diệc Phi đáp.
Mười phút sau, Long Linh Linh lại đi lên: “Chủ tịch, chủ tịch Vạn Hưng nói anh ta có nỗi khổ riêng”.
Bạch Diệc Phi cười nhạo: “Nói với anh ta, tôi đi công tác rồi, một tuần sau mới về”.
Ở đại sảnh, lúc này thư ký Lý mới biết người vừa rồi thật sự là chủ tịch Hầu Tước, gã toát cả mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi.
Lúc này Vạn Hâm đã sốt ruột lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được Long Linh Linh.
“Chủ tịch Vạn, chủ tịch chúng tôi đi công tác rồi, một tuần sau mới về”, Long Linh Linh liếc nhìn thư ký Lý.
Thư ký Lý cúi đầu xuống, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Nghe vậy, Vạn Hâm sửng sốt: “Thư ký Long, tôi thật sự có nỗi khổ riêng, không phải tôi cố ý không gặp, tôi chỉ là…”
“Chủ tịch Vạn, không phải chủ tịch không gặp mà thật sự chủ tịch chúng tôi không có ở đây, tôi cũng hết cách rồi”, Long Linh Linh cắt ngang lời nói của gã. Dù có nỗi khổ gì, công ty thương mại Vạn Hưng cũng được Hầu Tước giúp đỡ, cũng không nên liên hợp với các tập đoàn khác chống lại Hầu Tước vào lúc này.
“Mời anh về cho!”, Long Linh Linh nói xong bèn xoay người rời đi.
Thấy vậy, thư ký Lý nuốt nước bọt: “Ừm, chủ tịch…”
Vạn Hâm đứng đó hồi lâu, cuối cùng mới cúi đầu thở dài: “Đi thôi…”
E là kể từ hôm nay, Hầu Tước cũng sẽ không quan tâm đến Vạn Hưng nữa.
Long Linh Linh quay lại văn phòng, Bạch Diệc Phi dặn dò: “Cử người đến năm công ty khác nói tôi muốn gặp họ, xem họ có thái độ gì”.
Thật ra Bạch Diệc Phi không cần làm vậy cũng biết chủ tịch của năm công ty kia sẽ có thái độ gì, chắc chắn là không gặp anh nhưng anh vẫn muốn cho họ một cơ hội.
Hai tiếng sau, Long Linh Linh quay lại.
“Chủ tịch, chủ tịch của năm công ty đều nói có việc bận hoặc đang đi công tác”.
Bạch Diệc Phi cười giễu khi nghe cô ta nói vậy: “Tôi biết rồi, cô đi làm việc trước đi”.
Sau khi Long Linh Linh đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi hiếm thấy hút một điếu thuốc. Khói thuốc trắng xóa lơ lửng trong văn phòng, người ngồi trên ghế nhìn có vẻ hơi mơ hồ nhưng lại không phải là loại ẩn hiện như thần tiên, mà là cảm giác thê lương và chán chường.
Hút xong điếu thuốc, Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, tiếp tục xem những tư liệu còn lại. Trong đó còn tư liệu của chủ tịch năm công ty khác mà Trương Vinh đưa đến.
Xem xong, Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: “Muốn núp trong tối à, ai mà không biết làm vậy?”
Bạch Diệc Phi cầm điện thoại lên, chụp lại tư liệu của các vị chủ tịch đó, sau đó gửi cho Lưu đầu trọc.
“Lát nữa tôi gửi mấy tư liệu qua điện thoại của anh, xem xong những người trong đó, anh sẽ biết nên làm thế nào. Sau khi lưu ảnh về, lập tức xóa lịch sử cuộc trò chuyện của chúng ta, rồi chụp màn hình lại cho tôi xem”.
“Xong việc một triệu”.
Một lúc sau, điện thoại của Lưu đầu trọc vang lên, năm tấm hình liên tục được gửi đến, mỗi tấm là thông tin tư liệu của một người.
“Tiêu Đằng, chủ tịch tập đoàn Nguyệt Nha, 45 tuổi, đã kết hôn, có hai đứa con trai, hai đứa con gái, một trai và hai gái là con của vợ cả, còn một đứa con trai là con của vợ kế, có tất cả ba tình nhân đều là sinh viên…”
“Đỗ Bách Quân, chủ tịch bất động sản Bách Gia, 46 tuổi, đã kết hôn, có một trai và hai gái, bao nuôi tình nhân, tặng tình nhân một khu biệt thự, một chiếc BMW…”
“…”
Tư liệu của chủ tịch năm công ty hiển thị trước mắt Lưu đầu trọc, gã lập tức hiểu ý của Bạch Diệc Phi.
Còn Bạch Diệc Phi ngồi trong văn phòng, bây giờ trong những người bên cạnh anh, ngoài Long Linh Linh và Bạch Hổ ra, dường như anh không thể tin tưởng một ai khác. Dù là tên Lưu đầu trọc này đã hợp tác mấy lần nhưng cũng không đáng để anh tin tưởng.
Sở dĩ bảo gã xóa lịch sử trò chuyện cũng là không muốn có quá nhiều liên quan. Nếu ngày nào đó gã muốn trở mặt, vậy toàn bộ những cái đó đều là chứng cứ lật tẩy anh, anh không thể để lại.
Giải quyết xong chuyện này, đến chiều, Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn được nữa nên đành trở về biệt thự.
Nhưng vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy Lý Tuyết cả người chỉ mặc quần trong và áo trong đi ra từ phòng bếp.
Bạch Diệc Phi mở to mắt, hít sâu một hơi.
Lý Tuyết “A” lên một tiếng, lấy cái váy trong tay che trước người lại: “Anh, anh làm gì?”
Bạch Diệc Phi sửng sốt, nhớ đến Lý Tuyết không thể bị kích thích nên anh lập tức xoay người lại: “Anh trở về nghỉ ngơi một lát, em sao vậy? Mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm”.
Ban ngày ban mặt mà cởi đồ đi lại trong nhà, cũng không hay lắm nhỉ?
Nghĩ đến vóc dáng thon gọn, làn da trắng nõn, đôi chân thon dài và cái eo mảnh khảnh của Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi vô thức nuốt nước bọt.
Nếu không phải bây giờ sức khỏe Lý Tuyết không cho phép, anh dám chắc hôm nay anh có thể trở thành đàn ông chân chính!
Lý Tuyết thở dốc trong chốc lát, thấy Bạch Diệc Phi xoay người lại, tâm trạng của cô cũng bình tĩnh lại: “Lát nữa Khúc Nhi sẽ đến, em chỉ muốn xuống bếp nấu cơm cho cậu ấy. Kết quả không cẩn thận làm đổ nước lên váy…”