Tân Thu vừa nói vừa xoay người lại, đến trước mặt Nguyệt, nhìn vào người trước mặt bị đông thành tượng băng nở nụ cười đắc ý.

      Lúc này, ông ta chỉ dùng một chiêu liền chế ngự được Nguyệt, không cần phải kiêng dè nữa nên ông ta nói ra mục đích thực sự của mình.

      Cũng vào lúc này, ông ta mới trải nghiệm được cái gì gọi là vô địch chân chính.

      Sau đó ông ta nhấc tay, duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào giữa hai lông mày của Nguyệt.

      Chỉ cần Tân Thu hạ xuống ngón tay nay, Nguyệt sẽ vỡ tan thành vụn băng.

      “Dừng tay!”.

      Vũ Mạt hoàn hồn, sắc mặt lập tức tái mét, bà ta quát to một tiếng rồi vội vã xông lên.

      Nhưng Tử Y lại ngăn bà ta lại, cười lạnh nói: “Đối thủ của bà ở đây”.

      "Tránh sang một bên!"  
      Vũ Mạt nhấc tay lên vung qua, muốn đẩy Tử Y ra.

      Tử Y cùng lúc cũng ra tay.

      “Bùm!"  
      Lại một tràng tiếng động lớn, hai người đồng thời rút lui.


      Rõ ràng thực lực của hai người họ không phân cao thấp.

      Tử Y kinh ngạc nhìn Vũ Mạt, bà ta không ngờ người phụ nữ này lại có thực lực ngang ngửa mình, hơn nữa Vũ Mạt trông như mới đôi mươi, vậy tuổi thực của bà ta tuyệt đối không vượt quá bốn mươi.

      Tuổi còn trẻ như vậy đã có sức mạnh ngang ngửa với bà ta, có thể tưởng tượng được thiên phú của Vũ Mạt mạnh như thế nào.

      Vũ Mạt lúc này đang rất lo lắng, căn bản không chú ý được nhiều, bà ta chỉ muốn nhanh chóng lao tới để ngăn Tân Thu lại.

      Ngay sau đó Vũ Mạt lại một lần nữa xông lên.

      Tuy nhiên, đã quá muộn.

      Ngón tay của Tân Thu vừa vặn rơi xuống ấn đường của Tân Thu.

      Ông ta lạnh lùng nói: “Sư đệ, ông quá tự tin rồi”.

      "Kể từ bây giờ, người mạnh nhất trên thế giới này chính là tôi”.

      “Ông chắc chắn chưa?”  
      Nói đoạn, một giọng nói bất ngờ vang lên.

      Tân Thu giật mình thảng thốt.

      "Bụp!”  
      Sau một tiếng nổ lớn, ngón tay vốn đang đặt giữa hai đầu lông mày của Nguyệt giống như bị thứ gì đó mãnh liệt đánh bật trở lại.

      Cùng lúc đó, lớp băng bám ngoài mặt Nguyệt từ từ nứt ra.

      “Bùm!"  
      Một ngọn lửa chói mắt từ những kẽ hở trên bề mặt băng nứt phả ra ngoài.

      Nhiệt độ cao của ngọn lửa khiến nhiệt độ lạnh giá xung quanh tăng trở lại.

      Không chỉ vậy, từng tầng hơi nóng dồn ép những người xung quanh phải không ngừng lùi lại do không chịu nổi nhiệt độ quá cao này.

      Không chỉ họ mà ngay cả những chiếc thuyền đang dừng đỗ bên bờ cũng chịu không nổi, lần lượt dong thuyền rời khỏi bờ biển.

      Chỉ có Tân Thu vẫn trụ vững.

      Ông ta hạ hai tay xuống, dùng sức mạnh của bản thân chống cự lại, xung quanh cơ thể dần dần hình thành nên một tầng băng sương mỏng.

      “Bùm!"  
      Lớp băng bao phủ Nguyệt ở bên trong không phải là bị ngọn lửa làm tan chảy mà là trực tiếp nổ vỡ.

      Cùng với sự nổ tung của các tinh thể băng, một ngọn lửa khổng lồ bao quanh Nguyệt lao thẳng lên không trung.


      Một màn này khiến Tân Thu kinh hãi không thôi.

.

Đọc truyện hay tại == trùmtru yện.

ORG ==
      “Chuyện này sao có thể?”  
      “Ông rõ ràng đã mất đi một nửa công phu, làm sao còn có thể đạt tới cảnh giới siêu thần?”  
      Không chỉ mình ông ta, mà Tử Y cùng Thiên Kỳ cũng vô cùng kinh sợ.

      Vũ Mạt thấy vậy thì vô cùng hân hoan, sau đó khẽ hừ một tiếng: “Chồng của tôi mạnh như vậy, cho dù chỉ có 1/10 công lực cũng mạnh hơn mấy người!”  
      Ánh lửa ngút trời, lưu lại ở giữa không trung trong chốc lát, liền cấp tốc rủ thẳng xuống.

      Thấy vậy, Tân Thu vội vã đến phía trước Tử Y cùng Thiên Kỳ, sau đó hai tay đảo động, nhanh chóng tạo ra lĩnh vực băng hàn tuyệt đối xung quanh người họ.

      Lửa lao thẳng xuống, băng sương vô cùng nhanh chóng bị tan chảy.

      Tân Thu vô cùng sợ hãi, ngay lập tức giăng lại lĩnh vực băng hàn tuyệt đối.

      Mãi cho đến khi ông ta liên tiếp đặt xuống ba đạo lĩnh vực mới chặn được xung kích của ánh lửa.

      Mà Nguyệt đã đáp xuống đất, đi đến chỗ Vũ Mạt, khuôn mặt ông ta đẫm mồ hôi, cơ thể cũng hơi run lên.

      Vũ Mạt vội vàng đỡ lấy Nguyệt, lo âu hỏi: “Ông không sao chứ?”  
      Nguyệt cười khổ một tiếng đáp: “Khoác lác hơi quá".

      Vũ Mạt vừa rồi nói cho dù chỉ có 1/10 công lực còn mạnh hơn so với họ, xem ra hiện tại không phải vậy.

      Sau khi lĩnh vực băng hàn tuyệt đối tan biến, ba người Tân Thu hiện thân, tất cả đều mang dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi.

      Thiên Kỳ càng kinh ngạc nói: “Ông vậy mà đã mạnh tới trình độ này!”  
      Tử Y và Tân Thu cũng đầy kinh hoàng, đồng thời cũng không cam tâm.

      Đặc biệt là Tân Thu, ông ta rõ ràng tưởng rằng mình khắc khổ như vậy sẽ là người đầu tiên đạt tới cảnh giới siêu thần, nhưng không nghĩ tới Nguyệt đã sớm bước vào cảnh giới này, không chỉ như vậy, trong tình huống chỉ còn lại một nửa công lực vẫn là cảnh giới siêu thần.

      Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Vũ Mạt khiến trong lòng ông ta một lần nữa kinh hãi không thôi.

      Vũ Mạt bất mãn nói: "Tôi sớm đã nói với ông rồi, một người là được rồi, ông lại khăng khăng không chịu, đã cứu Bạch Khiếu rồi còn tới cứu Bạch Diệc Phi, hai anh em họ đáng giá để ông dùng mạng tới cứu như vậy hay sao?”  
      Nguyệt lắc đầu cười khổ: “Không còn cách nào khác, chúng đều mang dòng máu của tôi mà!”  
      Sắc mặt ba người Tân Thu vô cùng khó coi, cũng chính là nói Nguyệt không chỉ cứu Bạch Diệc Phi, còn cứu cả Bạch Khiếu, vậy bây giờ Nguyệt nhiều nhất chỉ còn lại 2/10 công lực.

      Chỉ còn lại 2/10 công lực lại vẫn là cảnh giới siêu thần!  
      Vậy nếu ông ta còn toàn bộ công lực, thực lực sẽ khủng bố cỡ nào đây?  
      Tử Y khàn giọng nói: “Thực lực của tiểu sư đệ vậy mà đã mạnh đến trình độ này, chẳng trách biết rõ đây là âm mưu đối phó với mình và vẫn tới cứu Bạch Diệc Phi”.


      Mặt Tân Thu hiện vẻ đắng chát: “Xem ra thiên phú của một người đã quyết định tất cả rồi, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không theo kịp”.

      Thiên Kỳ lại nói: “Đừng nói như vậy, ông ta hiện giờ không phải ở thời kỳ đỉnh phong, thế suy sức yếu, chỉ cần chúng ta hợp lực lại, nhất định có thể diệt trừ được ông ta”.

      “Vả lại đây cũng là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ không có nữa".

      Mặc dù ba người có mạch suy nghĩ khác nhau, nhưng hiện tại đều rất đồng ý với lời này của Thiên Kỳ, giờ đây là thời điểm duy nhất Nguyệt suy yếu nhất, nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.

      "Chúng ta cùng nhau lên!"  
      Sau khi Tân Thu kêu gọi hô lên thì nhanh chóng loé động cơ thể đến chỗ Nguyệt.

      Thiên Kỳ theo sát, tung tới một cửa đấm.

      Tử Y cũng liên tục nhảy lên, bay nhanh tới ra đòn.

      Trong chốc lát, cát xung quanh bay mù trời, tinh thể băng nhảy múa điên cuồng.

      Nguyệt hét một tiếng, ngăn lại cho Vũ Mạt, một ngọn lửa bùng cháy khắp cơ thể ông.

      Những cường giả thuộc cảnh giới cảnh giới siêu thần đều sẽ làm chủ một lĩnh vực tuyệt đối, mà trong lĩnh vực đó, họ có thể tự mình kiểm soát, vì vậy cho dù bây giờ xung quanh họ lửa bốc ngùn ngụt.

Vũ Mạt ở bên cạnh ông ta cũng không cảm thấy bất kỳ sự bỏng rát nào.

      Ba luồng gió bão cùng ngọn lửa va vào nhau, các tinh thể băng nháy mắt tan chảy, những viên đá bị vỡ lìa đập thẳng vào người Nguyệt.

      “Phụt!”  
      Sau khi Nguyệt nôn ra một ngụm máu lớn, không nhịn được phải lùi lại một bước.

      Tiếp đó ngọn lửa cuộn tròn, đập tan tất cả các tinh thể băng và đá vụn, gió bão trong chốc lát tan biến.

      “Bùm!"  
      Chưởng này của Tân Thu rơi xuống trước ngực Tân Thu.

      Nắm đấm của Nguyệt cũng nện vào ngực Tân Thu.

      Sau tiếng động lớn, ba người Tân Thu bị chấn động bay ngược ra ngoài, mà Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí không xê dịch lùi lấy một bước.