Tại cuộc họp gia đình thường niên, Liễu Chiêu Phong đã tặng một món quà lớn như vậy, hẳn là gã ta muốn thiết lập mối quan hệ tốt với nhà họ Lý, nếu sau này bàn chuyện làm ăn thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, cơ hội tốt như thế, sao có thể để Lý Tuyết cướp mất chứ?

Về phần Lý Phàm, đó là công ty bất động sản cảng Lam Ba, thuộc sở hữu của tập đoàn Hầu Tước, rất khó đàm phán, càng đừng nói đến việc bàn về vốn đầu tư gì đó.

Lý Phàm liếc nhìn Lý Tuyết và nói: “Tuyết Nhi, chúng ta đổi cho nhau đi!”

Nói xong, gã ta cũng không cho Lý Tuyết bất kỳ cơ hội phản bác nào mà đã vội vươn tay ra, muốn trao đổi thông tin của hai người.

Âm thanh và động tác này đã thu hút chú ý của tất cả mọi người.

Lý Phàm hơi sững lại, sau đó cười cười nói với ông cụ Lý: “Ông nội, cháu có quan hệ rất tốt với cậu chủ Liễu, nếu cháu đi thì việc kêu gọi vốn này chắc tới 90%. Nếu như để Lý Tuyết đi, nói không chừng đàm phán thất bại, vậy thì không phải chúng ta sẽ mất đi một nguồn vốn rất lớn sao?”

“Hơn nữa, cháu có một người bạn đang làm ở cảng Lam Ba, nếu như Tuyết Nhi đi cũng sẽ tiện hơn, đến lúc ấy nói với bạn cháu một tiếng là được”.

Ông cụ Lý ừ một tiếng, hỏi: “Lý Tuyết, cháu có muốn đi không?”

So với tập đoàn Liễu Thị, nguồn vốn đầu tư của tập đoàn Lam Ba càng khó khăn hơn, nhưng Lý Tuyết vẫn nói: “Cháu đồng ý”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.

Không ngờ cô lại đồng ý đến cảng Lam Ba, nơi đó thuộc về tập đoàn Hầu Tước.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Lý Tuyết chưa từng được ông cụ Lý để ý đến, cơ hội tốt đương nhiên là để dành cho Lý Phàm rồi.

Lý Phàm đắc ý liếc nhìn Lý Tuyết một cái, gã ta mới là người cháu mà ông nội quan tâm nhất.

Lý Tuyết cũng không để bụng.

Cho dù có khó khăn đến đâu, cô cũng không muốn đối mặt với Liễu Chiêu Phong, cô vẫn muốn giành lấy vốn đầu tư bằng thực lực của mình, cho dù có thất bại đi chăng nữa thì cô cũng đã cố gắng hết sức.

Không chỉ vì lí do đó, mà còn vì Bạch Diệc Phi nữa.

Sáng nay, khi đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lý Tuyết thì hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Lý Tuyết nói về tình hình của sản nghiệp nhà họ Lý cho anh nghe, Bạch Diệc Phi nói với cô, nếu như có thể đàm phán với tập đoàn Hầu Tước, thì cô nên cố gắng giành lấy.

Mặc dù Lý Tuyết cảm thấy khó hiểu, nhưng trong tiềm thức, cô vẫn tin tưởng Bạch Diệc Phi, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh.

Sau khi tan họp, cô đứng dậy định rời đi.

“Lý Tuyết có phải bị ngốc không? Tập đoàn Hầu Tước cũng không phải là doanh nghiệp bình thường?”

“Chẳng thế thì sao? Đó là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Thiên Bắc, sao có thể để ý tới nhà họ Lý chúng ta chứ”.

“Ầy! Lý Phàm bên kia chắn chắn sẽ lấy được vốn đầu tư một cách dễ dàng rồi, còn Lý Tuyết, chán không muốn nói nữa!”

Lý Tuyết nghe thấy tiếng xì xào của mọi người thì cô cũng không đáp lại.

Khi bước ra đến cổng, đám con cháu nhà họ Lý đều đứng ở đó.

Lý Phàm còn hét lên một tiếng: “Tuyết Nhi, có cần anh họ đưa em về không? Em tự lái xe qua đó, anh sợ là người ta sẽ cười nhạo nhà họ Lý chúng ta, nói không chừng đến cửa cũng không cho em vào nữa đấy”.

“Ha ha…”, có vài người bật cười lớn.

Lý Tuyết cau mày, phớt lờ họ và đi về phía chiếc xe Trường An cũ của mình.

Lý Phàm tiến lên: “Lý Tuyết, em thật sự không tự lượng sức mình mà đến tập đoàn Hầu Tước để kêu gọi vốn sao? Đừng có mà ảo tưởng nữa đi. Thay vì hoàn thành công việc bất khả thi này, tốt hơn là về nhà nói chuyện với ông chồng vô dụng của em ấy!”

Lý Tuyết dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm nói: “Ai nói tôi không thể đàm phán được chứ?”

Mọi người im lặng trong tích tắc.

Sau một lúc yên lặng, Lý Phàm cười giễu cợt: “Chỉ dựa vào em? Em tưởng mình là ai?”

“Không thử thì làm sao biết được?”, Lý Tuyết lạnh lùng nói.

Lý Phàm khịt mũi: “Ồ, nếu em họ mà thành công, anh sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi em, còn giao lại công việc ở tập đoàn Liễu Thị cho em đi đàm phán nữa”.

“Tốt!”, Lý Tuyết siết chặt nắm đấm nói.

Lý Phàm kinh ngạc, cô lại thật sự đồng ý?

“Được, nếu em đã đồng ý, vậy nếu không thành công thì sẽ thế nào?”

Lý Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Anh muốn làm gì?”

“Nếu như em không thành công, anh muốn em công khai thừa nhận mình không có quan hệ gì với nhà họ Lý!”, Lý Phàm nham hiểm nói.

Mọi người nghe xong câu này thì đều sáng mắt lên, nếu Lý Tuyết thừa nhận mình và nhà họ Lý không có bất cứ quan hệ gì, vậy khi phân chia tài sản, Lý Tuyết sẽ không có phần, bọn họ có thể được chia nhiều hơn.

Lý Tuyết nghiến răng nói: “Được!”

Lý Phàm càng cười đắc ý hơn: “Vậy anh chờ tin vui của em!”

Lý Tuyết mặc kệ gã ta, thay vào đó tự lên xe và lái về nhà.

Trên đường đi, mẹ của Lý Tuyết là Lưu Tử Vân gọi điện, nhưng vì bận lái xe nên cô không nghe máy.

Lưu Tử Vân vẫn cứ miệt mài mà gọi liên tục, Lý Tuyết bất đắc dĩ phải tấp vào lề đường, dừng lại để trả lời cuộc gọi của bà ta.

“Mẹ”.

Lưu Tử Vân nghe thấy giọng của Lý Tuyết thì ngay lập tức hét lên: “Con giỏi lắm rồi? Nếu không phải Thu Dĩnh nói với mẹ là con đồng ý với điều kiện của Lý Phàm thì mẹ vẫn không biết gì cả. Con có còn coi bố mẹ ra gì nữa không?”

Lý Tuyết cau mày, Thu Dĩnh là người chị họ có quan hệ tốt nhất với cô trong nhà họ Lý.

Cô vừa mới đồng ý điều kiện của Lý Phàm, Thu Dĩnh đã lập tức báo với mẹ cô rồi.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu”, Lý Tuyết không biết phải giải thích như thế nào.

Bạch Diệc Phi kiên quyết đề nghị cô giành lấy cơ hội đàm phán với tập đoàn Hầu Tước, trong tiềm thức cô vẫn tin tưởng anh, về nguyên nhân thì cô cũng không biết tại sao.

Lưu Tử Vân cũng không để ý đến những điều đó: “Không phải như những gì mẹ nghĩ? Con đã đồng ý điều kiện đó rồi, còn muốn làm gì nữa? Đừng nói nữa, con về nhà ngay cho mẹ!”

Lý Tuyết do dự một hồi rồi cúp máy.

Lưu Tử Vân nhìn điện thoại, ngồi trên sofa than thở: “Lần này thì xong rồi!”

Lý Cường Đông điềm tĩnh ngồi trên sô pha đọc báo, ông nói: “Lẽ ra Lý Tuyết phải như thế từ lâu rồi”.

“Ông nói cái gì đấy!”, Lưu Tử Vân tức giận: “Biết rõ là chúng ta không thể đàm phán được mà còn đồng ý với điều kiện của đám đó. Những người này rõ ràng là muốn đẩy chúng ta vào biển lửa mà!”

“Còn ông, nếu không phải ông vô dụng như thế thì sao chúng ta gặp phải tình cảnh này chứ? Ông xem xem mấy người anh em của mình, có ai giống như ông không?”

Lý Cường Đông vẫn im lặng đọc báo, lắc đầu cười khổ.

Ở bên đây, Lý Tuyết quay lại căn nhà thuê của mình, sau khi thay đồ xong thì chuẩn bị đến cảng Lam Ba.

Bạch Diệc Phi đột nhiên từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy Lý Tuyết anh liền hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Em đi đến Bất động sản Lam Ba để đàm phán về việc vốn đầu tư”.

Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu nói: “Ồ”.

Người hỏi người trả lời xong, Lý Tuyết bèn đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi bấm điện thoại: “Nối máy cho tổng giám đốc Cảng Lam Ba”.

….

Lý Tuyết vừa mới đến cửa bèn có một người phụ nữ mặc trang phục màu đen bước tới: “Xin hỏi là cô Lý Tuyết đúng không?”

Lý Tuyết có chút kinh ngạc, vội vã gật đầu nói: “Đúng là tôi!”

Người phụ nữ đó khẽ mỉm cười nói: “Xin chào cô Lý, tôi là trợ lý của tổng giám đốc - Tiểu Chu, mời cô đi theo tôi”.

Lý Tuyết đi theo Tiểu Chu đến văn phòng tổng giám đốc.

Tổng giám đốc là một người đàn ông ngoài 50, dáng người hơi thấp bé, nhưng điều đó không cản trở được hào quang lãnh đạo của ông ta.

“Cô Lý!”, tổng giám đốc đứng lên chào hỏi sau khi nhìn thấy Lý Tuyết.

Lý Tuyết có chút vừa mừng vừa lo nói: “Tổng giám đốc, xin chào ông!”.

Ông ta gật đầu, trực tiếp đưa một bản văn kiện hợp đồng cho cô: “Cô Lý, đây là hợp đồng, cô xem một chút đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể trực tiếp ký tên”.

Lý Tuyết ngây người, cô nhận lấy bản hợp đồng và mở ra xem.

“… 100 triệu?”

Cô trợn tròn mắt kinh ngạc.

Công ty trái cây Lý Thị chỉ là một ngành nhỏ, theo ngân sách thì vốn khởi nghiệp chỉ cần 50 triệu. Mà họ đến số tiền 50 triệu này cũng không có, thế nên mới cần đi tìm nguồn vốn đầu tư, nhưng tập đoàn Hầu Tước lại bỏ ra 100 triệu cho họ.

Lại còn chưa hỏi han gì nữa! Điều này khiến Lý Tuyết khó có thể tin được.

Khi Lý Tuyết bước ra khỏi cảng Lam Ba, cả người giống như đang mơ.

Cô đã thành công đơn giản vậy à?