Cừu Lệ nắm lấy tay Khương Vũ cùng chạy thật nhanh ra cầu thang chật chội, lao ra khỏi dãy hành lang tăm tối.
 
Khương Vũ thở hổn hển, cụp mắt xuống nhìn thấy đôi tay đang siết chặt của hai người.
 
Lòng bàn tay của cậu ấy rất nóng, cũng đầy mạnh mẽ.

 
Từ lúc Khương Vũ còn rất nhỏ, chuyện cô khát khao nhất chính là có người dắt cô đi bằng bàn tay to lớn mạnh mẽ như này, giống như bố đang bảo vệ cô.
 
Như thế, vào những ngày tháng tăm tối sau này, cô chẳng cần sợ gì nữa.
 
Tiếc là, cô không có bố.
 
Khương Vũ nhìn tấm lưng vững chãi của Cừu Lệ, cô vô thức nắm chặt tay cậu hơn.
 
...
 
Bây giờ đã là 9 giờ 10, cô phải đến lớp nghệ thuật trong vòng 20 phút.
 
Ra đến đường, cô thấy cậu dừng bước bèn hỏi: “Chúng ta bắt xe đi à?”
 

“Không đâu.”
 
Có một chiếc motor dựng dưới lầu, là chiếc xe mà Cừu Lệ mượn của người đàn ông cạnh nhà.
 
Trong ngày đông vẫn có mưa bụi, gió lạnh thổi qua, Khương Vũ không nhịn được mà hắt hơi một cái.
 
Cừu Lệ thấy cô ăn mặc phong phanh bèn cởi chiếc áo gió chống lạnh trên người mình xuống không hề do dự, khoác lên người cô rồi bọc cô kín mít trong áo.
 
Khương Vũ cũng không kịp nói cảm ơn cậu, cô túm cổ áo, ngồi lên motor.
 
Cậu phóng tay ga, điều khiển motor bằng tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn mà cậu có thể kiểm soát, phóng về hướng lớp nghệ thuật.
 
Mặt đường ẩm ướt, người đi lại không nhiều, họ băng qua màn mưa, đón lấy cơn gió lạnh lẽo mà đi về phía trước.
 
Khương Vũ thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo len màu đen mỏng manh thì hỏi: “Cừu Lệ, cậu có lạnh không?”
 
Cừu Lệ không ngoảnh lại, cười hỏi: “Xót tớ à?”
 
“Không phải thế, cậu ngồi trước chắn gió, vậy mà còn đưa áo khoác cho tớ mặc.”
 
Cô cảm thấy khá bất ngờ, nhưng ngoài bất ngờ ra, thẳm sâu trong trái tim cô còn có gì đó xót xa.
 
“Tớ mà không đưa cho cậu thì lúc lên sân khấu cậu sẽ thành thiên nga chết cóng, còn bay đi đâu được?”
 
Khương Vũ phì cười, cảm thấy ví dụ của cậu cũng khá sinh động.
 
“Vậy... cảm ơn.”
 
Cừu Lệ nói bằng vẻ ngả ngớn: “Sợ ông đây lạnh thì ôm người ta đi.”
 
“Cậu, mơ đi.”
 

Cừu Lệ lại rất muốn cô ôm mình.
 
Lúc xe dừng lại đợi đèn xanh, Cừu Lệ hắt hơi một cái.
 
Khương Vũ do dự giây lát, vươn tay ra như thăm dò rồi vòng tay ôm lấy eo cậu.
 
Cho dù bị ngăn cách bởi quần áo, Cừu Lệ vẫn nhanh nhạy cảm nhận được...
 
Mỗi tế bào khắp cơ thể đều đang sôi sục hưng phấn.
 
Làn da nơi cô chạm vào truyền đến cảm giác tê dại, khiến cậu bức rức không thôi.
 
“Cậu có biết ôm không vậy?”
 
“Hả?”
 
“Cậu ôm như này thì có tác dụng quái gì chứ.”
 
 Nói đoạn, Cừu Lệ kéo tay cô ôm trọn eo mình.
 
Đèn chuyển sang màu xanh, cậu lại nổ máy, lái motor đi.
 
Khương Vũ ôm lấy thắt lưng thon gầy nhưng rắn chắc của cậu, mặt nóng bừng.
 
Cô chưa từng kề sát người khác một cách thân mật như thế này, dù cô từng có cuộc sống hôn nhân với Hoắc Thành thì cô cũng chưa từng ôm eo hắn một cách bịn rịn như vậy.
 
Chỉ có những cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết mới ôm đối phương như thế này.
 
Khương Vũ có thể cảm nhận rõ ràng người cậu rất lạnh, gió mang theo mưa bụi, lạnh lẽo thấu xương.
 
Cô chẳng màng chuyện gì nữa, kéo khóa áo gió xuống, sau đó ôm chặt lấy cậu, người dán sát vào lưng cậu.
 
Cừu Lệ cảm nhận được cơ thể ấm áp của cô, cái cảm giác chí mạng ấy khiến đầu óc cậu lập tức trở nên tỉnh táo.
 
Ấm, thật sự rất là ấm.
 
Cậu cần phải có ý chí mạnh mẽ lắm thì mới duy trì được chút lý trí tỉnh táo cuối cùng.
 
“Còn lạnh không?” Khương Vũ khẽ hỏi.
 
“Lạnh.” Cậu mỉm cười, “Ôm chặt nữa vào.”
 
Cô bĩu môi, tựa mặt lên lưng cậu, nhắm mắt lại.
 
Áo len của cậu có lông, hơi cộm mặt, cô ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cậu, tựa như bột giặt mùi chanh thanh mát.
 
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy rất dễ ngửi.
 
“Suýt thì quên mất.” Cừu Lệ nghiêng đầu qua, nhắc cô: “Trong túi của tớ có đồ ăn sáng, lấy ra mà ăn.”
 
Khương Vũ tò mò luồn tay vào trong túi áo cậu, túi áo rất sâu, ấy vậy mà cô lại lôi ra một túi bánh bao.
 
Bánh bao vẫn chưa nguội, vẫn còn hơi nong nóng.

 
Tuy Khương Vũ chưa muốn ăn nhưng cô vẫn mở gói bọc ra, ăn ngồm ngoàm vài miếng hết bánh bao.
 
Cô phải nhanh chóng bổ sung thể lực để chốc nữa còn tham gia cuộc thi.
 
“Bên túi khác có sữa.”
 
Cô tìm bên túi khác theo lời cậu, quả nhiên tìm được một túi sữa ấm bên trong.
 
Khóe miệng Khương Vũ giật giật, “Cậu... chuẩn bị chu đáo thế.”
 
“Vì tớ là bạn trai mà.”
 
Khương Vũ chẳng khách sáo với cậu nữa, cắn túi sữa, tu ừng ực, “Cậu đừng có bảo là trong túi cậu còn có trứng gà nhé.”
 
“Còn có thật, nhưng sợ cậu ăn không nổi.”
 
“...”
 
Cô ăn xong bữa sáng, 9 giờ 20, Cừu Lệ dừng xe trước cửa lớp nghệ thuật.
 
Cô xuống xe, định cởi áo ra trả cậu nhưng Cừu Lệ ngăn cô lại, nói: “Bên ngoài lạnh, vào trong hẵng cởi.”
 
“Ừm!”
 
Khương Vũ không còn thời gian để lề mề nữa, cô chạy chầm chậm vào lớp nghệ thuật.
 
Người Cừu Lệ lạnh như một tảng băng, chỉ có những chỗ tiếp xúc với cô trên lưng vẫn còn sót lại chút hơi ấm.
 
Thế mà, lúc cậu vẫn còn đang đắm chìm trong xúc cảm ban nãy thì cô nàng kia đã lộn lại, tươi cười chạy về phía cậu.
 
Cừu Lệ đứng thẳng dậy, hỏi cô: “Làm rơi cái gì...”
 
Còn chưa dứt lời, Khương Vũ bỗng giang tay ra, ôm chặt lấy cổ cậu.
 
“Cảm ơn...”
 
Cô ghé sát vào tai cậu, nói bằng giọng điệu rất đỗi chân thành: “Thật sự cảm ơn cậu.”
 
Hơi thở ấm áp của thiếu nữ phả vào vành tai của cậu.
 
Ngay tức khắc, mọi giác quan trên người đều phóng đại, tựa như có rất nhiều rất nhiều tinh tú từ trên trời rơi xuống.
 
Đến khi cậu duỗi tay ra định ôm lấy cô thì Khương Vũ đã chạy ra xa, vẫy tay với cậu, “Mau về đi nhé! Lúc khác tớ trả áo cho cậu.”
 
Tay Cừu Lệ dừng lại giữa chừng rồi bỏ xuống.
 
Cảm giác ấm nóng trên vành tai vô cùng chân thực.
 
Giây phút này, cậu thật sự cảm thấy đến với thế gian này thật là đáng.

 
Trong thế giới đen trắng này, vẫn còn một nơi đáng để cậu lưu luyến và yêu thích.
 
...
 
Khương Vũ vội vã chạy vào phòng chuẩn bị.
 
Nhìn thấy cô, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, kể cả Phạm Đan Khê đã thay trang phục chuẩn bị lên sân khấu.
 
Lâm Khúc Văn vội vàng đi tới, nói: “Sao bây giờ em mới tới, điện thoại cũng không gọi được, mẹ em bảo em không khỏe nên bỏ diễn rồi.”
 
Điện thoại của Khương Vũ đã bị Khương Mạn Y giấu đi.
 
“Dạ thưa cô, em không sao ạ, bây giờ em có thể lên sân khấu.”
 
Lâm Khúc Văn nhìn cô mặc bộ váy ba lê mỏng manh, người run lên cầm cập, trong lòng bà cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
 
Bà cũng không có thời gian để hỏi nhiều, kéo Khương Vũ đến phòng hóa trang, cử người trang điểm làm tóc cho cô: “Lát nữa Khương Vũ sẽ xếp cuối hàng để ra sân khấu, cứ làm nóng người trước đã, Phạm Đan Khê xếp thứ hai từ dưới lên.
 
Phạm Đan Khê giậm chân nói: “Thưa cô, rõ ràng đã nói là em sẽ ra sân khấu cuối cùng, sao bây giờ lại đổi thành cô ta.”
 
“Đây không phải buổi biểu diễn chính thức, còn chia ai ra đầu ra cuối làm gì. Nếu em thể hiện tốt thì tất nhiên giáo viên ở Esmela sẽ chọn em; nếu thể hiện không tốt thì xuất hiện cuối cùng có ích gì.”
 
Phạm Đan Khê không phục nhìn về phía Khương Vũ một cái, không thể làm gì khác, chỉ có thể tự đi làm nóng người chuẩn bị lên sân khấu.
 
Lâm Khúc Văn vừa gắn tóc giả giúp Khương Vũ vừa nói: “Nếu không được sự đồng ý của người giám hộ, cho dù em có được chọn, thì vấn đề được nhập học hay không là rất lớn.”
 
Khương Vũ cụp mắt xuống, nhìn bộ váy thiên nga đen bằng voan thấm nước mưa trên người mình, nói bằng giọng kiên trì: “Em muốn vào Esmela, dù bà ấy có đồng ý hay không thì em cũng nhất định phải vào!”
 
“Nhưng nếu như mẹ em cứ khăng khăng không cho phép...”
 
“Mẹ em không có lý do để khăng khăng phản đối, bà ấy cũng chẳng có thù hận gì với ba lê, chỉ là bà ấy cảm thấy em nên chú tâm vào chuyện học hành.” Khương Vũ nói: “Chỉ cần em cố gắng học hành, thi được số điểm như ý thì bà ấy nhất định sẽ đồng ý thôi.”
 
Lâm Khúc Văn thở dài.
 
Khương Vũ cực kỳ có năng khiếu, chỉ tiếc là bị hoàn cảnh gia đình làm ảnh hưởng. Nếu như cô bé này cũng được chu cấp giống như Phạm Đan Khê, được đào tạo một cách bài bản thì biết đâu lại trở thành một Bộ Đàn Yên khác.
 
“Hôm nay là ngày tuyển chọn trên toàn quốc cuối cùng Esmela, hai giáo viên hướng dẫn hàng đầu ở Esmela cũng đến đây, hôm nay em nhất định phải thể hiện cho tốt, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
 
Khương Vũ nhìn sang Lâm Khúc Văn, tò mò hỏi: “Chắc không phải là hai vị kia chứ!”
 
“Không sai, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di.”
 
“Đúng là họ thật ư!” Khương Vũ kinh ngạc thốt lên.
 
Phải biết rằng hai người Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đều là nghệ sĩ ba lê có tên tuổi, nổi đình nổi đám trong giới.
 
Họ từng là bạn học của Bộ Đàn Yên, sau khi Bộ Đàn Yên qua đời, họ cũng được nhận định là hai vũ công có khả năng thay thế Bộ Đàn Yên nhất.
 
Trong vòng hơn mười năm sau đó, họ gặt hái được vô số giải thưởng, danh hiệu lớn trong nước, phổ biến trên toàn cầu, trở thành nghệ sĩ hàng đầu trong giới múa ba lê hiện tại.
 
Sau khi giải nghệ vào 5 năm trước, họ bắt đầu lui về sau hậu trường, đảm nhiệm vai trò chỉ đạo nghệ thuật của Esmela, dẫn dắt học sinh tham dự các cuộc thi toàn thế giới, tất nhiên họ cũng trở thành giáo viên hướng dẫn nổi tiếng nhất trong giới múa ba lê.
 
Không ngờ hôm nay hai giáo viên hướng dẫn nức tiếng trong giới là Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di lại ghé thăm lớp nghệ thuật Linh Tước.
 
Mà chỉ chốc nữa thôi là Khương Vũ sẽ biểu diễn trước mặt hai người rồi!
 
Trái tim cô bắt đầu lo lắng đập thình thịch như trống bỏi.
 
...
 

Khương Vũ kết thúc động tác làm nóng người và công tác chuẩn bị, cô đứng ở sau màn sân khấu, căng thẳng quan sát tình hình trên sân khấu
 
Trên sân khấu trong hội trường rộng lớn, hai bạn học lên sân khấu trước đó còn chưa múa xong thì đã bị Tiết Gia Di thẳng tay đánh trượt một cách vô tình.
 
Mấy cô gái bên cạnh cũng đang xì xào bàn tán...
 
“Tiết Gia Di cũng nghiêm khắc quá đi! Vừa rồi Kiều Tử Dương lên sân khấu còn chưa bắt đầu biểu diễn, bà ta đã nói vóc dáng của cậu ấy không ổn, quá cứng nhắc, không phù hợp với ba lê. Cậu nói xem, tốt xấu gì cũng để cho người ta thể hiện một chút chứ nhỉ!”
 
“Tiết Gia Di nổi tiếng là ‘Nữ ma đầu’, cậu cũng biết là mấy năm nay vì vị trí Queen trên sân khấu ba lê của Esmela mà bà ta đã liều mạng thế nào đâu. Nhưng tiếc là, cho đến khi giải nghệ cũng không giành được danh hiệu Queen này, cũng chẳng thay thế được vị trí của Bộ Đàn Yên.”
 
“Bộ Đàn Yên đâu có dễ bị thay thế như vậy.”
 
“Cho nên ấy à, có thể tưởng tượng được tâm lý của ba ta “biến thái méo mó” đến cỡ nào.”
 
“Vẫn là cô giáo Bạch Thư Ý khá dịu dàng, lúc bình thường cũng chẳng nói nặng lời bao giờ.”
 
“Đúng vậy, Bạch Thư Ý sinh ra trong gia đình có truyền thống múa ba lê, tất nhiên sẽ khác với hạng người xuất thân tầm thường như Tiết Gia Di.”
 
Đúng lúc này, giọng Phạm Đan Khê vang lên: “Ai cho các cô ở đây bàn tán giáo viên hướng dẫn?”
 
Hai cô “thiên nga nhỏ” vừa buôn dưa lê quay sang nhìn nhau rồi nói: “Bọn tôi chỉ... nói đại vậy thôi.”
 
“Quản cái miệng của các cô cho cẩn thận, Bộ Đàn Yên chết rồi mới được người ta đánh giá cao, trở thành tượng đài. Nếu như bà ta còn sống, chắc gì thành tích đã tốt bằng cô Tiết Gia Di.”
 
Hai cô thiên nga nhỏ cũng không tranh cãi với cô ta nữa.
 
Cô giỏi giang nên cô nói gì cũng đúng.
 
Phạm Đan Khê liếc họ bằng vẻ khinh miệt, không nói gì thêm, đi thẳng về phía sân khấu.
 
Hai cô “thiên nga nhỏ” nhìn thấy giày của cô ta, máu buôn dưa lê lại nổi lên...
 
“Cô ta bênh vực cho Nữ ma đầu Tiết Gia Di như thế, kết quả lại chẳng đi đôi giày năm đó của Bộ Đàn Yên lên sân khấu sao.”
 
Khương Vũ tò mò nhìn về phía Phạm Đan Khê, nhận ra đôi giày mà cô ta đi hôm nay quả đúng là đôi giày múa ba lê Elita đẹp đẽ mà Bộ Đàn Yên để lại năm đó.
 
Cô nhớ ra trước đây từng nghe bạn học Trần Vi nói đến chuyện nhà họ Phạm từng bỏ ra một khoản tiền kếch xù đấu giá được đôi giày múa truyền kỳ mà Bộ Đàn Yên để lại.
 
Có lẽ, chính là đôi giày mà Phạm Đan Khê đang đi.
 
Nhưng cũng có tin đồn cho rằng, đôi giày này là đồ giả, còn đôi giày múa Elita thật sự đã thất lạc từ lâu, không biết tung tích.
 
Khương Vũ đi theo Phạm Đan Khê, bước đến tấm màn sau sân khấu, muốn đến gần để xem đôi giày kia của cô ta.
 
Dù là thật hay giả thì đây cũng là cơ hội hiếm có.
 
Trên sân khấu, Phạm Đan Khê đã vào tư thế, chuyển động lanh lẹ theo âm nhạc, nhún nhảy xoay tròn trên sân khấu như một chú chim.
 
Đôi giày kia... quả thực rất đẹp, chất vải sa tanh lóng lánh, giống y hệt đôi giày mà Khương Vũ đã nhìn thấy trong video vô số lần.
 
Hai cô “thiên nga nhỏ” nhiều chuyện kia lại tiếp tục thủ thỉ với nhau: “Đi đôi giày này thì Phạm Đan Khê đậu chắc rồi.”
 
“Vì sao?”
 
“Nghe nói Tiết Gia Di và Bạch Thư Ý là bạn học cùng khóa với Bộ Đàn Yên, còn ở chung một đoàn nghệ thuật với nhau, nếu họ nhìn thấy Phạm Đan Khê đi đôi giày của bạn thân mình, nhất định ấn tượng cũng tăng lên!”
 
“Thế cũng phải.”