Thời gian thấm thoát trôi qua, nhiệt độ ở Nam Thành cũng giảm xuống từng ngày.

Đến ngày sinh nhật của Hoắc Minh Đào, một cơn mưa thu nhè nhẹ làm ướt mặt đất.

Ngay cả không khí cũng ẩm hơn nhiều, kèm theo mùi bụi sau cơn mưa.

Sinh nhật của Hoắc Minh Đào trùng vào ngày cuối tuần, nên Thẩm Viên Tinh dậy sớm để trang điểm.

Cô muốn làm người xinh đẹp nhất trường.

Nhóm Lâm Kiều cũng được mời, mọi người sẽ cùng ăn trưa và tối để mừng sinh nhật Hoắc Minh Đào.

Ngoài bạn cùng phòng của Thẩm Viên Tinh, còn có bạn cùng phòng của Hoắc Minh Đào, Liễu Tinh Đồng và Thẩm Minh Xuyên.

Có khoảng mười người, khi ăn bữa trưa ở Toàn Ngư Yến trong trung tâm mua sắm, bọn họ tụ tập quanh một chiếc bàn tròn lớn.

Toàn Ngư Yến, đúng như tên gọi, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là cá.

Cá hầm ớt, cá chua ngọt, cá trích trộn rau……

Đối với người thích ăn cá như Hoắc Minh Đào, quả thực là đại tiệc.

Trong bữa tiệc, Hoắc Minh Đào không tránh khỏi bị chuốc rượu, những lời chúc mừng sinh nhật cũng không ngừng nghỉ.

Chiếc đồng hồ mà Thẩm Viên Tinh tặng anh được các bạn cùng phòng cực kỳ hâm mộ.

Họ đều nói rằng Hoắc Minh Đào quá may mắn, bạn gái xinh đẹp, đối xử với anh cũng rất tốt, quan trọng nhất là dịu dàng, ân cần và chu đáo.

Thoạt nhìn có vẻ như là người bạn gái ba tốt, lên được phòng khách, vào được nhà bếp.

Liễu Tinh Đồng cũng cầm ly uống chút rượu, ánh mắt lướt qua Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào, đôi mắt tối sầm.

Nhóm Lâm Kiều đều nhìn thấy. Sau bữa trưa, trên đường đến rạp chiếu phim bằng taxi, họ còn hỏi Thẩm Viên Tinh, có phải Liễu Tinh Đồng có ý đồ gì với Hoắc Minh Đào hay không?

Thẩm Viên Tinh không khẳng định cũng không phủ nhận.

Tô Mộng dặn cô phải cẩn thận hơn, “Em gái hàng xóm của đàn anh Hoắc nhìn không đơn giản.”

“Sợ cái gì, Tinh Tinh cũng không đơn giản, sắc đẹp đánh bại em gái kia.” Lý Thành Hoan không lo lắng chút nào, cô cực kỳ tin tưởng Thẩm Viên Tinh.

Bốn người trong cùng ký túc xá ngồi chung xe taxi, nói chuyện phiếm rất nhiều trên đường.

Từ chuyện của Hoắc Minh Đào và Thẩm Viên Tinh, cho tới chuyện của Lý Thành Hoan và trúc mã Trương Minh Minh của cô.

Trương Minh Minh là bạn cùng phòng của Hoắc Minh Đào, hôm nay cũng có mặt.

Anh và Lý Thành Hoan vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, giới tính của hai người hình như nhầm lẫn, Trương Minh Minh quá yếu đuối và thanh lịch, cho nên Lý Thành Hoan ở chung khung hình với anh trông có vẻ rất đàn ông.

Trò chuyện suốt quãng đường, khi đến rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố, Thẩm Viên Tinh xuống xe trước để trả tiền.

Đúng lúc nhóm của Hoắc Minh Đào cũng đã tới, cả đám rầm rộ bước vào rạp chiếu phim.

Mua vé cho một bộ phim kinh dị.

Mười người cùng nhau xem, ầm ĩ đến mức ngay cả chị soát vé cũng không khỏi nhìn bọn họ vài lần.



Lúc phim bắt đầu chiếu, Thẩm Viên Tinh ôm bắp rang thong thả ăn.

Hoắc Minh Đào ngồi bên cạnh cô, phía bên kia là Liễu Tinh Đồng.

Đương nhiên, Thẩm Viên Tinh không hài lòng với chỗ ngồi như vậy, nhưng bên kia của Liễu Tinh Đồng là bạn cùng phòng của Hoắc Minh Đào nên cô không nói gì.

Bầu không khí của phim kinh dị được nâng cao đến một mức độ nhất định, nhưng thật sự rất đáng sợ.

Trong rạp chiếu phim, thỉnh thoảng vang lên tiếng hít hà, cũng có tiếng hét sợ hãi của các cô gái, ngay cả tim của Hoắc Minh Đào cũng đập loạn nhịp vì hình ảnh thay đổi đột ngột.

Anh muốn nắm tay Thẩm Viên Tinh bên cạnh theo bản năng, không ngờ có người chụp cánh tay anh trước.

Hoắc Minh Đào sửng sốt, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ cánh tay, anh nhìn qua bên phải dựa vào ánh sáng yếu ớt của màn hình, mơ hồ nhận ra khuôn mặt của Liễu Tinh Đồng.

Cô nắm rất chặt, sau khi cố gắng rút cánh tay ra không thành công, Hoắc Minh Đào bỏ cuộc.

Không ngờ vài phút sau, Liễu Tinh Đồng được một tấc lại muốn tiến lên một thước, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không có xương từ trên cánh tay anh trượt xuống mu bàn tay.

S.ờ soạng, cuối cùng lồng vào lòng bàn tay anh.

Mọi thứ diễn ra một cách lặng lẽ trong bóng tối, không ai biết rằng mười ngón tay của họ đan vào nhau.

Cảm giác căng thẳng và kíc.h thí.ch chưa từng có này khiến tim Hoắc Minh Đào đập càng lúc càng nhanh, nhiệt độ lòng bàn tay tăng cao, chẳng mấy chốc đổ mồ hôi đầy tay.

Hoắc Minh Đào không thể tập trung vào nội dung tiếp theo của bộ phim.

Thẩm Viên Tinh ngồi bên phía kia của anh xem rất tập trung, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhỏ giọng thảo luận cốt truyện với Hoắc Minh Đào.

Mỗi khi như thế, đó là lúc tim Hoắc Minh Đào đập nhanh nhất.

Anh sợ bị Thẩm Viên Tinh phát hiện, nhưng không muốn rút tay ra vì cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Sự mập mờ khác thường đang âm thầm dâng trào trong sự yên tĩnh.

Mãi đến khi hết phim, Liễu Tinh Đồng mới chủ động rút tay ra.

Lúc rời đi, Thẩm Viên Tinh nắm cánh tay của Hoắc Minh Đào.

Thuận thế nắm tay anh, đan xen mười ngón tay.

Chàng trai rõ ràng sững người một lúc, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Thẩm Viên Tinh nhìn anh, bình tĩnh quan sát một hồi, đột nhiên bật cười, “Nhát gan còn xem phim kinh dị, chẳng khác gì anh tự ngược mình hay sao?”

“Nhìn anh kìa, mặt tái mét, lòng bàn tay toàn mồ hôi.”

Nói xong, cô quay qua nói chuyện với Thẩm Minh Xuyên ở bên cạnh, hoàn toàn không để ý ánh mắt né tránh của Hoắc Minh Đào.

Cả đám đi ra khỏi rạp chiếu phim, đến khu trò chơi điện tử ở trung tâm thương mại bên cạnh để giết thời gian.

Tới giờ ăn tối, tìm một quán lẩu ở gần đó.

Ăn tối xong, còn có chương trình giải trí.

Địa điểm là khu vực KTV lân cận.

Có rất nhiều người ở KTV vào cuối tuần, nhóm Thẩm Viên Tinh tìm vài tiệm mới miễn cưỡng chọn một tiệm có môi trường không tồi, cách âm cũng tốt.

Sau khi gọi gói lớn, cả nhóm chơi bài, ca hát, có người chơi xúc xắc.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thẩm Viên Tinh bị Lâm Kiều kéo đi hát song ca một bài, Tô Mộng và Lý Thành Hoan cũng bị Lâm Kiều ép ra nhảy.

Mọi người chơi điên cuồng và rất vui vẻ.

Giữa chừng, Hoắc Minh Đào tới chạm vào vai Thẩm Viên Tinh, kề sát tai cô nói rằng đi ra ngoài hút thuốc.

Thẩm Viên Tinh không nghĩ nhiều, bảo anh đi nhanh về nhanh.

Khi cô hát xong một bài, ngồi trở lại ghế sô pha mới chú ý, ngoài Hoắc Minh Đào không ở trong phòng, cũng không thấy bóng dáng Liễu Tinh Đồng.

Thẩm Viên Tinh nhất thời thầm cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước đây, Hoắc Minh Đào cũng hút thuốc khi tới KTV, nhưng hút ở trong phòng, chứ không nói đi ra ngoài.

Tại sao hôm nay bất thường như thế?

Hạt giống nghi ngờ đã gieo trong lòng, Thẩm Viên Tinh không thể ngồi yên.

Cô đứng dậy nói một tiếng với nhóm Lâm Kiều rồi đi ra ngoài tìm Hoắc Minh Đào.

Ra khỏi phòng, Thẩm Viên Tinh đi đến lối đi an toàn ở cuối hành lang trước.

Cô nghĩ rằng, nếu Hoắc Minh Đào thật sự ra hút thuốc sẽ ở đàng kia.



Đèn hành lang có tông màu ấm mờ ám, thảm trải sàn mềm mại.

Khi Thẩm Viên Tinh đẩy cửa của lối đi an toàn, đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng.

Chàng trai đứng dựa tường bị ánh sáng chiếu vào mà không báo trước.

Đôi mắt đen láy thâm tình với nếp mí rất sâu, ngũ quan tuấn tú bị làn khói mờ ảo bao phủ, đang nheo mắt nhìn cô gái đẩy cửa ra.

Nơi này quả nhiên có người hút thuốc.

Nhưng Thẩm Viên Tinh không ngờ, người hút thuốc là bạn cùng phòng với em trai.

Người kia là Từ Thành Liệt, được mọi người ca ngợi là nam thần, nói rằng anh có học thức ưu tú và nhân cách cao quý.

Họ đã không gặp nhau hơn nửa tháng rồi.

Lúc này gặp lại, có cảm giác như đã cách xa một đời.

Thẩm Viên Tinh nhìn tay phải của chàng trai buông tùy ý bên chân, thấy giữa ngón tay anh có ánh lửa đỏ nên hơi kinh ngạc.

Không ngờ Từ Thành Liệt biết hút thuốc, trông anh như một học sinh ngoan không bao giờ làm chuyện xấu.

Nghe nói lúc học trung học, anh say mê học hành, chưa từng yêu đương với ai.

“Thật trùng hợp.” Chàng trai lên tiếng trước, thuận tay dập tắt tàn thuốc vào rãnh đặc biệt trên thùng rác bên cạnh.

Có lẽ do vừa hút thuốc, giọng anh hơi khàn, rất dễ mê hoặc lòng người.

Thẩm Viên Tinh xuýt nữa quên mất mình ra đây để làm gì.

Cô hoàn hồn, gật đầu với chàng trai, coi như chào hỏi.

Lại nghĩ tới gì đó, nhẹ giọng hỏi anh: “Ngoại trừ bạn, còn có ai tới đây không?”

Từ Thành Liệt đứng thẳng dậy.

Ánh đèn từ mái tóc đen của anh rơi xuống, lốm đốm phản chiếu trên khuôn mặt đẹp trai và điềm tĩnh.

Anh đoán Thẩm Viên Tinh đang tìm người, thậm chí đoán được cô ra đây tìm ai.

Lông mi cụp xuống, nhìn chằm chằm tàn thuốc mới lẫn cũ dưới đất, chàng trai nói chầm chậm: “Sau khi tôi ra thì không có, trước đó chắc có.”

Thẩm Viên Tinh nhìn theo ánh mắt anh, hiểu ý anh.

Cũng chắc chắn sau khi Hoắc Minh Đào rời khỏi phòng đã không tới đây.

Vì thế Thẩm Viên Tinh cảm ơn, làm cử chỉ muốn rút lui.

Trước khi rời đi, cô chào Từ Thành Liệt, nói lời tạm biệt.

Đóng cửa lối đi an toàn lại, Thẩm Viên Tinh trở về phòng KTV, muốn xem thử Hoắc Minh Đào đã trở về chưa.

Đi được nửa đường, cô lại muốn đi vệ sinh nên lập tức đi thẳng đến cuối hành lang bên kia.

Nhà vệ sinh của KTV này nằm ở sân cuối hành lang.

Trong sân trồng không ít cây xanh, ánh sáng xanh của đèn cảnh quan phản chiếu hai bóng người mơ hồ ở góc sân.

Thẩm Viên Tinh vừa qua góc rẽ đã nhìn thấy bọn họ, bởi vì quá quen thuộc, cho nên cô nhìn thoáng qua thì nhận ra Hoắc Minh Đào.

Về phần cô gái đứng trước mặt anh, mặc dù không thấy rõ mặt, Thẩm Viên Tinh cũng có thể đoán được đó là Liễu Tinh Đồng.

Bọn họ đứng đối mặt nhau, trên đầu cô gái có cành hoa rũ xuống, bức tranh thật đẹp.

Thẩm Viên Tinh ở cách đó không xa, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đúng lúc nghe thấy giọng nói mảnh mai dễ nghe của Liễu Tinh Đồng nói với Hoắc Minh Đào: “Anh Minh, em thích anh thật đó. Từ lúc em hiểu về tình yêu nam nữ, em đã nhận ra tình cảm của em dành cho anh.”

“Em biết…… Lẽ ra em không nên nói điều này bây giờ, nhưng em giữ trong lòng quá lâu rồi.”

“Cho dù biết anh sẽ từ chối, nhưng em vẫn muốn nói ra, ít nhất để cho anh biết tấm lòng của em đối với anh……”

Liễu Tinh Đồng nói rất chân thành, giọng nói uyển chuyển êm tai.

Tuy rằng Thẩm Viên Tinh là con gái, nhưng khi nghe vậy cũng không khỏi rung động.

Cô rất lo lắng cho Hoắc Minh Đào, trong lòng vừa buồn bực vừa khô cạn, muốn liều mạng lao ra ngoài rất nhiều lần.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, cho đến khi Hoắc Minh Đào lên tiếng, nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng trai có chút khó xử: “Xin lỗi Đồng Đồng…… Anh đã có bạn gái.”

Tuy rằng Hoắc Minh Đào chỉ nói một câu như vậy, nhưng đối với Thẩm Viên Tinh, đủ để cô yên lòng.

Hoắc Minh Đào từ chối, điều này ít nhất chứng tỏ cô không nhìn lầm anh.

Cũng chứng minh ở trong lòng Hoắc Minh Đào, anh thật sự coi Liễu Tinh Đồng là em gái, không muốn xảy ra chuyện gì với cô ta.

Ngay khi Thẩm Viên Tinh cảm thấy nhẹ nhõm, hai người ở trong sân dường như định rời đi.

Cô không muốn Hoắc Minh Đào biết, cô chạy ra tìm anh là bởi vì không yên tâm về anh.

Cô luống cuống tìm chỗ trốn.

Lúc quay người lại, Thẩm Viên Tinh thấy Từ Thành Liệt chỉ đứng cách cô hai bước.

Anh dựa vào bức tường khác của hành lang, từ góc độ của anh, có thể trực tiếp nhìn thấy Hoắc Minh Đào và người kia trong góc sân.

Thẩm Viên Tinh không biết anh đứng sau lưng cô bao lâu, không biết anh nghe thấy nhiều ít.

Nhưng điều quan trọng trước mắt là tránh Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng.

Khi bọn họ ra khỏi sân, nhất định phải đi qua ngã tư hành lang.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Viên Tinh chụp cánh tay Từ Thành Liệt, kéo anh sang một bên khác của sân, nấp sau bồn hoa dạ lý hương.

Lợi dụng cành lá của dạ lý hương, thân hình cao lớn của Từ Thành Liệt được che kín mít.

Để phòng ngừa Từ Thành Liệt phát ra âm thanh bị Hoắc Minh Đào phát hiện, Thẩm Viên Tinh nắm cánh tay anh kéo xuống, tay kia trực tiếp bịt miệng anh.

“Suỵt, đừng lên tiếng.”

Chàng trai sửng sốt, khom người để phù hợp với chiều cao của cô.

Anh đang mặc áo thun ngắn tay, cánh tay lộ ra ngoài, bị bàn tay ấm áp của cô gái nắm chặt, hơi nóng dâng lên mãnh liệt như sóng biển.

Không những thế, bàn tay của Thẩm Viên Tinh đặt trên môi anh cũng ấm áp mềm mại, có mùi sữa thơm của kem dưỡng tay.

Mùi hương kia như vô số sợi chỉ chui vào mũi anh, quấn lấy trái tim, siết chặt sức lực của anh……

Từ Thành Liệt nín thở theo bản năng, mím đôi môi mỏng, sợ chạm phải làn da trong lòng bàn tay cô.

Tim đập mơ hồ có dấu hiệu tăng nhanh, để kiềm chế sự hoảng loạn khó hiểu, anh lựa chọn nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc.

Một lát sau, bàn tay đặt trên môi anh rút về.

Thẩm Viên Tinh buông anh ra, chống đầu gối thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Từ Thành Liệt bên cạnh, “Xin lỗi, dưới tình thế cấp bách, đã kéo bạn tới đây trốn.”

Chàng trai từ từ mở mắt, hơi thở dần dần trở lại bình thường.

Trên mặt anh không có biểu hiện khác lạ, chỉ cụp mắt lẳng lặng nhìn Thẩm Viên Tinh một hồi rồi hỏi cô: “Người trong sân vừa rồi là bạn trai của chị phải không?”

“Ừ.”

“Khi nãy chị tìm anh ta?”

“Đúng rồi.”

“Vậy chị đi trốn làm gì?” Chàng trai nhíu mày, tựa như không hiểu mạch não của Thẩm Viên Tinh.

Vừa rồi đi đến lối đi an toàn để tìm người, bây giờ tìm thấy rồi, lại chạy trốn.

Phải nghĩ sao?

Thẩm Viên Tinh bị nghẹn, đoán rằng Từ Thành Liệt đã thấy Hoắc Minh Đào không phải là người duy nhất trong sân.

Tại sao còn hỏi cô một câu ngu ngốc thế này.

“Bạn cũng thấy đó, có người tỏ tình với anh ấy.”

Thẩm Viên Tinh lẩm bẩm, vừa dứt lời đã nghe chàng trai hỏi lại, “Thì sao?”

“Chị là bạn gái của anh ta, có gì phải trốn?”

Bị anh hỏi vậy, Thẩm Viên Tinh cũng thầm suy nghĩ lại.

Tại sao mình đi trốn, cho dù Hoắc Minh Đào biết cô đã thấy tất cả cũng không sao.

Biết đâu còn có thể nhân cơ hội đó để gõ Liễu Tinh Đồng một chút, ra oai phủ đầu cô ta, cho cô ta nếm thử sức mạnh của cô.

Nhưng những hình ảnh đó, tưởng tượng một chút cho sảng khoái là được.

Cô vẫn muốn chừa chút thể diện cho Liễu Tinh Đồng, không muốn khiến cô ta quá khó xử.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Từ Thành Liệt cử động cánh tay bị cô bóp đau.

Anh nói: “Bạn trai chị…… có thể từ chối cô gái kia một lần, nhưng chưa chắc sẽ từ chối cô ta lần thứ hai.”

“Đừng nghĩ đàn ông là loại sinh vật tốt đẹp, họ rất khó tránh được sự cám dỗ hết lần này đến lần khác.”

“Nếu tôi là chị, tôi sẽ bảo anh ta rời xa cô gái kia ngay lập tức, tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc trực tiếp.”

Từ Thành Liệt nói xong, cụp mắt nhìn Thẩm Viên Tinh thật sâu, sau đó đi vòng qua bồn hoa, trở lại hành lang.

Anh muốn đi toilet.

Sau khi ra khỏi lối đi an toàn, Từ Thành Liệt đi đến nhà vệ sinh.

Nhưng lại gặp Thẩm Viên Tinh.



Từ Thành Liệt rời đi, Thẩm Viên Tinh vẫn còn đứng sau bồn hoa một hồi lâu.

Cho đến khi cô cảm thấy bàng quang sắp nổ tung mới vội vàng đi toilet.

Lúc cô từ toilet trở lại phòng, Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng quả nhiên đã trở về.

Hai người làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở hai đầu sô pha.

Hai bạn cùng phòng của Hoắc Minh Đào đang nói chuyện với Liễu Tinh Đồng, Trương Minh Minh và Lý Thành Hoan song ca một bản nhạc tình.

Lâm Kiều và Tô Mộng chơi đấu địa chủ với Thẩm Minh Xuyên, chỉ có Hoắc Minh Đào rảnh rỗi, thấy Thẩm Viên Tinh trở về, lập tức đứng dậy ra đón.

“Em đi đâu vậy? Anh ra ngoài hút điếu thuốc, trở về thì không thấy bóng dáng em đâu cả.”

Chàng trai nhíu mày, như thể có chút không vui bởi vì không nhìn thấy cô lúc quay lại.

Thẩm Viên Tinh ngước mắt nhìn anh với vẻ mặt hơi phức tạp.

Sau khi nhìn chăm chú vào chàng trai một lúc, cô mới mỉm cười, trả lời anh, “Toilet.”

Hoắc Minh Đào ồ lên, dẫn cô đến một góc ngồi xuống.

Từ lúc đó, Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào không nói gì thêm nữa.

Bởi vì Hoắc Minh Đào bị hai người bạn cùng phòng khác kéo đi chơi xúc xắc, còn lại Thẩm Viên Tinh ôm chai bia, rầu rĩ uống.

Cô muốn hỏi Hoắc Minh Đào nhưng lại rất rối rắm trong lòng.

Dù sao lúc đó cô đang trốn, nếu bây giờ đi hỏi Hoắc Minh Đào, khó tránh khỏi có vẻ mình đạo đức giả.

Nhưng nếu không hỏi, Thẩm Viên Tinh lại cảm thấy phiền muộn.

Vì vậy cô chỉ có thể uống chút bia cho đỡ buồn, tạm thời kìm nén cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Khoảng hơn 9 giờ tối, theo đề nghị của Lâm Kiều, nhóm Thẩm Viên Tinh rời KTV, trở về trường học.

Xuất phát từ sự lịch sự, các chàng trai đưa các cô gái đến Lan Tuệ Lâu.

Đi được nửa đường, Hoắc Minh Đào nắm tay Thẩm Viên Tinh, chào mọi người, nói rằng muốn ra sân bóng đi dạo với cô.

Khiến cho cả đám Lâm Kiều ồn ào một trận, mọi người đều nhìn họ với ánh mắt mờ ám.

Ngay cả Thẩm Viên Tinh cũng sửng sốt trong giây lát, cảm thấy kinh ngạc trước đề nghị của Hoắc Minh Đào.

Gió đêm nhẹ nhàng, thổi tan nhiều phiền muộn trong lòng cô.

Bàn tay bị chàng trai nắm rất ấm áp, cảm giác được sự bao bọc khiến Thẩm Viên Tinh thấy yên tâm.

Cô đi cùng Hoắc Minh Đào vòng quanh đường chạy của sân thể dục vài lần.

Khi thì nhìn ánh trăng sáng phía chân trời, khi thì xem những chàng trai và cô gái chạy đêm, tóm lại không nói gì cả.

Hôm nay Hoắc Minh Đào đã uống khá nhiều rượu, lúc này cơn say bị gió đêm thổi tan một ít, anh nắm tay Thẩm Viên Tinh, dừng lại đột ngột.

Nhờ men say, nói cho cô biết chuyện Liễu Tinh Đồng tỏ tình với anh trong sân của KTV.

“Lúc đó anh nói với em là đi hút thuốc phải không? Thật ra anh không có.”

“Xin lỗi em, Tinh Tinh, đã lừa dối em.”

Thẩm Viên Tinh dừng lại, đứng đối mặt với anh, ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai.

Cô không nói gì, nhưng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ít nhất thì Hoắc Minh Đào đã thú nhận chuyện này với cô.

“Lúc em và Lâm Kiều đang hát, anh nhận được tin nhắn WeChat của Đồng Đồng, kêu anh đi ra ngoài một mình, cô ấy có chuyện muốn nói riêng với anh.”

“Vì vậy anh đã tìm cớ, đi gặp cô ấy.”

“Anh không ngờ cô ấy tỏ tình một cách đột ngột…… Lúc ấy anh từ chối rồi, thật đó.” Chàng trai thề thốt, dáng vẻ nghiêm túc, tựa như rất sợ Thẩm Viên Tinh không tin.

“Nhưng anh không biết có nên nói với em hay không, rối rắm cả đêm……”

Nói đến đây, nút thắt trong lòng Thẩm Viên Tinh đã được anh tháo ra.

Sau khi giải thích rõ ràng, cô giơ tay sờ mặt chàng trai, cười khẽ, “Em biết rồi, cảm ơn anh đã chọn nói với em.”

Chứ không phải tiếp tục giấu giếm.

Nếu không, theo thời gian, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một trở ngại lớn giữa họ.

Tựa như xương cá mắc trong thịt, nếu không lấy ra kịp thời, qua một thời gian, thịt non bị xương cá cào sẽ hoại tử, thối rữa.

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay Thẩm Viên Tinh, Hoắc Minh Đào nhếch môi cười.

Bàn tay to phủ lên mu bàn tay cô, không cho cô rút tay khỏi mặt anh.

Đôi mắt anh u ám, nhìn cô chăm chú, thăm dò: “Tinh Tinh…… Anh muốn hôn em.”

Tim Thẩm Viên Tinh lỡ một nhịp.

Dường như vào giây phút này, trong mắt Hoắc Minh Đào chỉ có một mình cô.

Cảm giác được trân trọng khiến lòng cô ấm áp, hồi lâu mới ừ nhẹ, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Cô cũng rất căng thẳng, bàn tay còn lại buông thõng bên chân bất giác nắm chặt.

Hoắc Minh Đào bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái một lát, mỉm cười, cúi người lại gần.

Ngay lúc này, có người chạy ngang qua họ, hình như vô tình một cách cố ý đụng thật mạnh vào Hoắc Minh Đào.

Nụ hôn kia, không hề rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Thẩm Viên Tinh.

“Xin lỗi.”

Giọng nam lạnh lùng vô cùng quen thuộc.

Thẩm Viên Tinh mở mắt ra, nhìn theo âm thanh, bắt gặp đôi mắt thâm tình lạnh lẽo như nước của Từ Thành Liệt.

Anh đã thay quần áo thể thao, dường như chạy đêm ngang qua, bất cẩn đụng vào Hoắc Minh Đào.