Ánh mắt Nhiếp Tư Mặc dán lên chiếc bánh trong tay Nhiếp Tĩnh, nàng nghiêng mặt hỏi:

"Huynh không ăn sao, ta tưởng huynh thích ăn bánh Hồ lắm chứ nên mới mua?".

Nhiếp Tĩnh cười trừ, mi mắt cụp xuống, khẽ thở dài nói: "Dọc đường ta ăn không ít rồi, có hơi no".

Dáng vẻ có chút trầm ngâm lúc này của hắn không khỏi khiến nàng hoài nghi. Trước giờ nàng ăn gì nhị ca cũng ăn nấy, nàng đưa hắn cái gì hắn cũng ăn. Nhiều lúc nàng luôn tự hỏi chẳng lẽ nhị ca lại dễ nuôi vậy sao? Đây là lần đầu tiên hắn từ chối nàng như vậy.

Luẩn quẩn trong suy nghĩ mãi khoé môi nàng cũng từ từ hạ xuống, nét mặt cũng tối lại.

Nhiếp Tĩnh khẽ liếc tiểu muội, rồi giơ ra trước mặt nàng nửa cái bánh Hồ.

"Này, cho muội một nửa".

Nhiếp Tư Mặc giật mình, nàng quay sang nhìn hắn. Nửa chiếc còn lại đang được hắn xơi ngon lành.


Nàng sững người.

"Sao hả? Muốn nhị ca muội chết no sao?". Ý cười toát ra từ câu nói của hắn, từng câu từng chứ lại mang chút đùa cợt còn không quên nháy mắt một cái.

"Không có!".

Dứt lời nàng nhận lấy nửa chiếc còn lại từ tay hắn rồi nhấm nháp trông thật ngon miệng.

Nhân hồ đào trong bánh dính lên mép miệng nhỏ xinh của nàng trông có chút ngứa mắt.

Điệu bộ ăn uống hằng ngày của nàng rất tế nhị và chỉnh trang ấy vậy mà cứ mỗi khi ở cạnh mẫu thân hay nhị ca là nàng như rũ bỏ hoàn toàn các quy tắc giáo huấn rườm rà ấy mà thoải mái hơn phần nào chứ tuyệt nhiên không phải kiểu thô tục!

"Mặc Nhi của ta ăn uống phải tiết chế một chút".

Giọng nói dịu dàng trầm ấm của hắn vang lên, nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đã đối diện với gương mặt nam nhân thanh tú kia đang cúi xuống. Ánh mặt ấy của hắn thật yên ả trầm lắng, lại thật ấm áp bao dung.


Ngón tay hắn lướt nhẹ qua mép miệng nàng, khẽ quệt đi phần nhân bánh vương trên đó.

Mặt nàng đỏ lên như đánh phấn, ca ca lần nào cũng nhắc nhở nàng mấy chuyện vặt như này. Giờ mới thấy hắn đúng là rất khác biệt so với đám nam nhân tráng kiện đô con cùng đội buôn.

Nếu để Nhiếp Tĩnh mặc thường phục của nam tử Trung Nguyên thì chắc ai  cũng nghĩ là một thư sinh sáng tối bên đèn sách. Nhưng đó quả thật là hình ảnh của hắn khi xưa.

Có những khi nàng chợt nhận ra thời gian đã thay đổi mọi thứ quá nhiều. Năm xưa khi nàng mới biết đi, biết nói,.biết đọc, là một tiểu nữ tử quanh quẩn chốn khuê phòng, luôn tò mò với thế giới ngoài kia, lại chẳng mảy may đến việc bản thân mình đang mang bệnh.

Những năm tháng ấy nhị ca là người ở bên cạnh nàng nhiều nhất, đến cả mẫu thân cũng chẳng thể nhìn mặt nàng được lâu. Hắn cùng nàng luyện chữ, cùng nàng đọc sách, cùng nàng chơi cờ rồi những đêm khó ngủ lại cùng nàng ra ngoài tiền viện ngắm sao ngắm trăng.


Thời gian Nhiếp Tĩnh dành cho nàng rất nhiều. Hắn là người học cao hiểu rộng, võ nghệ cũng chẳng phải dạng vừa, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, lại là người biết đối nhân xử thế, rất có phong thái của bậc hiền tài. Chớp mắt đã mấy năm, thời gian đã làm thay đổi hắn rất nhiều.

Từ người thiếu niên nho nhã trắng trẻo năm ấy giờ đây lại là kẻ dàng nửa đời lang bạt đây đó mà kiếm kế sinh nhai. Làn da trắng trẻo ấy giờ đã ngả màu bởi thời tiết khắc nhiệt, cánh tay mền mại cầm bút múa kiếm cũng đã rắn rỏi chắc khoẻ hơn xưa. Diện mạo thanh tú thì vẫn như xưa, có điều nơi đáy mắt đã mang vẻ phiền não ưu tư cùng sự toan tính thận trọng giữa thời cuộc đầy biến động mà lòng người là thứ đáng sợ nhất.

Nhiếp Tư Mặc víu chặt lấy cánh tay hắn, giọng nói cũng mang vài phần trách cứ hơn:
"Mẫu thân lo cho huynh lắm đây, người sợ thể trạng huynh sẽ không tốt mà đổ bệnh dọc đường".

Nhiếp Tĩnh tựa đầu lên đỉnh đầu nàng, hương thơm dịu nhẹ thanh mát ở mái tóc đen nhánh óng mượt cứ thể phảng phất ngần mũi, mùi hương ấy dịu dàng mà sạch sẽ như thanh tẩy mọi mệt nhọc trong tâm hắn. Nhiếp Tĩnh đưa mắt nhìn hư không, âm điệu cũng nhẹ đi.

"...Phụ thân mà mẫu thân vẫn khoẻ chứ?".

"Phụ thân vẫn ổn, chỉ là...gần đây ta thấy mẫu thân gầy đi rất nhiều thời tiết thay đổi nên người cũng bắt đầu phải uống thuốc rồi".

"Vậy còn đại ca?".

Nhiếp Tư Mặc có chút chần chừ, nàng ấp úng.

"Nô bộc thân tín của đại ca nói với ta...có lẽ mùa đông này huynh ấy sẽ phải xuất chinh..."

Hắn nghe xong cũng chỉ lẳng lặng, cả hai cũng chẳng biết nói gì. Cứ tựa vào nhau trên suốt chặng đường.
...

Biệt phủ Nhiếp gia.

Cỗ xe ngựa chậm lại rồi dừng hẳn trước đại môn biệt phủ. Uyên Nhi bước xuống trước vén rèm xe lên. Trên tay nàng ta còn bê không ít đồ lỉnh kỉnh.

Bố thị vệ thấy xa xa trên cổ xe ngựa có chữ "Tam" liền cung kính chắp tay cúi đầu.

Nhiếp Tư Mặc vừa ló mặt ra khỏi rèm thì một kiện bộc đã lẹ chân đi tới, giơ cảng tay ra. Ánh mắt hắn phẳng lặng, đầu hơi cúi nên không nhìn ra được dung mạo, người nay vận y phụ đen tuyền, trên thắc lưng gài năm chiếc dao găm nhỏ. Dáng người hắn cao lớn tráng kiện nhưng lại không lỗ mãn dung tục nhưng những kẻ khác, ngược lại còn rất chỉnh tề uy nghiêm. Y chính là hộ vệ thân cận của Nhiếp Tư Mặc, tên Cảnh Vũ.

Nàng im lặng một hồi, chân không chịu bước xuống xe, hắn cũng đứng đực ở đó không chút than vãn mà giữ nguyên tư thế, nét mặt hắn vẫn cương trực như thế.
Không khí lúc này có chút ngượng gạo, Uyển Nhi thực sự rất muốn ra giải quyết nhưng nhìn lại đống đồ mà nàng đang bê thôi cũng đã thất mệt nhọc rồi.

Nét mặt nàng không được thoải mái như trước, thậm chí còn có vài phần thận trọng. Nhiếp Tư Mặc liếc nhìn hắn một lúc, cuối cùng nàng cũng bất đắc dĩ đưa bàn tay nhỏ nhắn của nàng vịn lên cánh tay hắn mà bước xuống rồi Nhiếp Tĩnh cũng nhảy xuống ở lối bên cạnh.

"Nhị công tư, tam tiểu thư đi đường vất vả rồi, mời vào".

Cảnh Vũ kính cẩn nghiêng người, ra hiệu cho nô bộc mở cửa.

Lúc này có thể thấy rõ ràng dung mạo của y. Tuy không quá khôi ngô hay thanh tú đẹp đẽ như nhị ca nàng nếu không muốn nói là tầm thường nhưng ở y toát ra vẻ uy nghiêm chính trực.

Nhiếp Tư Mặc cùng Nhiếp Tĩnh bước vào trong phủ, đi theo sau là Uyển Nhi và ba bốn kiện bộc khác người nào người nấy đều bê một đống đồ lớn, tất cả đều được gói trong vải.
Tiền viện trang viên của phụ đệ rộng lớn vô cùng, xa xa là toà tịnh thất cao hai tầng lợp ngói âm dương màu xanh rêu. Đấu củng được sắp xếp đan xen lẫn nhau dưới mái nhà. Tịnh thất này là nơi đồ sộ nhất trong phủ, mỗi khi trong nhà có chuyện trọng đại mà chỉ cần tập trung ít người thì đều đến đây.

Để đi đến đó sẽ phải băng qua con đường rộng lát đá. Hai bên đường là thảm hoa mẫu đơn đã nở rộ đủ màu sắc kiểu dáng. Xen kẽ vào đó là những gốc cây hoa sữa thân sần sùi nâu sẫm, tán dây cao, rộng, bao trùm cả một góc phủ. Mùi hoa sữa dịu nhẹ thoáng lướt qua cánh mũi nhưng lưu lại một cảm giác khó quên.

Mép váy của Nhiếp Tư Mặc lướt qua nền gạch tạo ra tiếng loẹt soẹt nhẹ tựa như tiếng mưa phùn lất phất phất.

Nhiếp Tĩnh cười nhoẻn, hắn hơi ghé sát nàng, giọng nghi hoặc.
"Tên đó có gì làm muội ngứa mắt sao?".

Nàng huých vai vào người hắn, điệu bộ kiêu kì nói:

"Huynh nói tên thị vệ vừa rồi á? Cũng không hẳn là ngứa mắt, chỉ là...hắn ta lúc nào cũng bày ra bộ mặt tảng băng đó, chưa kể tính tình hắn cũng rất thất thường...ta từ lâu đã không ưa hắn rồi. Nhưng vì là người mà mẫu thân chọn nên ta cũng đành giữ lại vậy".

Nhiếp Tĩnh vỗ nhẹ vai nàng, cười cười nói: "Hay thật nha! Hiếm khi thấy muội không ưa ai bao giờ. Ta lại thấy tên này thân thủ cũng không tệ, giữ hắn lại bên cạnh lúc nguy cấp còn bảo vệ được cho muội".

Nàng nhún vai đáp: "Cứ cho là vậy thôi".

Cả hai vừa bước vào tiền viện đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Lâm Phu nhân. Gương mặt tinh xảo, làm da trắng sứ trên môi son đã nở nụ cười hiện dịu, đáy mắt không dấu nổi sự mừng rỡ đan xen xúc động.
Nhiếp Tĩnh thấy vậy, hắn chạy thật nhanh về phía bà mà ôm chầm lấy.

Kể cả khi đã trưởng thành, là một nam tử hán thực sự nhưng hắn lại là kẻ sống trọng tình cảm. Lâm Phu nhân là mẫu thân hắn, đã hi sinh rất nhiều cho hắn, lần này trở về bình an cả hai gặp nhau bản thân hắn cũng không kìm nén được cảm xúc mà ôm chặt lấy mẫu thân như thể nếu buông ra người sẽ còn bên cạnh hắn.

"Mẹ, con về rồi".

Lâm Phu nhân xoa đầu lang nhi của mình, giọng bà nghẹn ngào.

"Tĩnh Nhị về là tốt, ta biết nhất định con sẽ về mà. Nào chúng ta vào trong thôi. Ngoài này gió lạnh lắm".

Nàng vì muốn dàng cho mẫu thân và vị ca chút khoảng không yên tĩnh để trò chuyện mà đã lui về phía sau ra hiệu cho đám nô bộc mang đồ vào trước.

Nhìn thấy cảnh mẫu thân và nhị ca được đoàn tụ sau khoảng thời gian dài mà trong lòng nàng cũng không khỏi hạnh phúc. Khi Nhiếp Tĩnh không có ở nhà nàng là người bên cạnh tâm sự với mẫu thân, và cũng chính nàng âm thầm chứng kiến người thức trắng mấy đêm chỉ vì lo lắng cho nhi tử đi xa.
Lâm Phu nhân nắm lấy tay nàng và Nhiếp Tĩnh cùng đi vào nhà.

Tịnh thất quả nhiên rộng lớn, bên trong được xây dựng theo kiểu lâu tròn nhìn rõ đấu củng đỏ chói, gỗ trầm toả ra mùi hương dịu nhẹ đặc trưng.

Chính giữa tịnh thất treo một bức bích hoạ khổ lớn mô phỏng điệu múa Đôn Hoàng phi thiên của một Phật quốc Tây Vực.

Tứ phía xung quanh còn treo vô số thư pháp điển tịch quý giá của các sĩ phu nhiều triều đại trước.

Gió từ của chính lùa vào làm lay động ánh nến trong thất.

Một nam nhân trung niên phong thái uy nghiêm chững chạc toát ra khí chất vương giả đang ngước nhìn bức bích hoạ Đôn Hoàng, tay chắp sau lưng cất giọng trầm lạnh.

"Cuối cùng cũng chịu về rồi à".