Editor: Bamboo__________________Loại sự tình như kết hôn này, đối với lứa tuổi học sinh mười bảy mười tám như bọn họ cũng quá xa xôi.Cho dù là Đoạn Dã, trước đó cậu cũng chưa từng nghĩ tới.Cũng may đề tài này vừa chạm đến đã ngừng, cửa hàng cơm này trong nhà Quách Thế Siêu cũng có cổ phần, hương vị đích thật đều đầy đủ.Lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Giang Vũ Mạt vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, cô vắt hết đầu óc nhớ lại nội dung quyển tiểu thuyết kia, cô với Đoạn Dã kết cục cuối cùng sẽ là bộ dáng như thế nào, nhất thời không chú ý tới.

Vẫn là Đoạn Dã nhô tay ra khoác lên bả vai cô kéo về phía cậu…Động tác của cậu rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi Giang Vũ Mạt cũng không nhận ra điều gì khác lạ, động tác như vậy kỳ thật có chút thân mật.Đoạn Dã nhắc nhở cô: “Cẩn thận bị bỏng.”Giang Vũ Mạt nghiêng người nhìn sang, cách cậu rất gần.Một mùi hoa hồng nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi cậu.Nhân viên đem lò nướng đặt vào giữa bàn tròn của bọn họ, đó là để nướng râu mực mà bọn họ đã gọi.Sinh nhật đương nhiên phải có bánh sinh nhật.Bánh sinh nhật này là lúc sánh Đoạn Dã đi đến thành phố kế bên mua kem thì nhân tiện lấy luôn.Ninh thành không có chi nhánh của cửa hàng bánh kem này.Giang Vũ Mạt còn chưa kịp phản ứng, Nhan Tình đã đem mũ sinh nhật đội lên đầu cô.Bánh ngọt trông cực kỳ đẹp, cô đều không đành lòng cắt xẻ nó, Trong phòng rất náo nhiệt, đều là học sinh mười bảy mười tám tuổi, mọi người đều ồn ào ầm ĩ.Giang Vũ Mạt vốn dĩ bởi vì dự báo tương lai mà lo lắng bất an, nhưng giờ khắc này cũng bị không khí ảnh hưởng, trên gương mặt cô lại một lần nữa hiện lên tươi cười rực rỡ.Tiếng cười của cô như có ma tính có thể lây nhiễm sang người khác, Đoạn Dã nghe thấy, trên mặt cậu cũng nhiều thêm ý cười.Đang vào giữa hè, cả bàn đồ ăn cũng đều đã ăn xong, coi như bánh kem có đẹp bao nhiêu thì cũng ăn không được bao nhiêu.


Không biết ai ồn ào trước, vậy mà bắt đầu trét kem bơ lên mặt người ngồi bên cạnh.Mặc dù có Đoạn Dã, nhưng hôm nay Giang Vũ Mạt lại là thọ tinh nên cũng “khó thoát một kiếp”Bạn bè của Đoạn Dã không dám lỗ m ãng nhưng mấy người bạn của Giang Vũ Mạt cũng không khách khí với cô.

Mắt thấy một tay đầy bơ của Nhan Tình muốn trét lên mặt mình, Giang Vũ Mạt kêu một tiếng: “Chị ơi tha mạng!”Cô nhắm mắt lại, Đoạn Dã nắm lấy cánh tay cô, xoay người ngăn trước người cô.Một tay đầy bơ của Nhan Tình đặt tại trên lưng của Đoạn Dã.Nhan Tình: “...”Nguy!Cô ấy run rẩy đem móng vuốt thu về, chỉ nhìn thấy áo ngắn tay màu đen của Đoạn Dã đều ô uế, dấu tay không nhìn rõ hình dạng trên áo dính toàn là bơ.Nhan Tình: “...”Đoàn ca có thể xem mặt mũi cô là bạn thân của Giang Vũ Mạt mà tha cho cô không?Trên thực tế, Đoạn Dã thoạt nhìn hung ác, bên ngoài cũng có hung danh, nhưng số lần cậu phát cấu rất ít, đến Quách Thế Siêu và Triệu Chính là anh em thân thiết của cậu cũng chưa từng nhìn thấy cậu thất thố nổi giận bao giờ.Nếu đặt chuyện này lên trên thân người khác thì cũng có thể được xưng một câu là tính tình tốt.

Nhưng lại rất kỳ quái, dù Đoạn Dã rất ít phát cáu, cũng không động thủ đánh người trước mặt mấy học sinh bình thường nhưng không ai cảm thấy tính tình của cậu tốt, cũng không người nào dám đùa giỡn mấy trò không thích hợp trước mặt cậu, thời điểm mặt cậu giữ nghiêm cũng làm cho người khác rụt rè.“Đoạn ca, thật xin lỗi!” Nhan Tình quả quyết nhanh chóng nói xin lỗi.Đoạn Dã còn đang nhìn Giang Vũ Mạt, cũng không quay đầu lại, trả lời: “Ừm, không có gì.”Tại thời điểm thiếu niên không biết đến vị ưu sầu, không có áp lực cuộc sống, bánh kem đối với bọn họ không phải dùng để ăn, nhìn một chỗ bừa bộn như thế cũng không làm cho bọn họ đau lòng.Ngược lại nhân viên phục vụ tiến lên thu dọn lầm bầm vài câu: “Thật sự là lãng phí mà.”Ăn không hết có thể phân cho họ mà, tại sao lại ném chơi như thế này chứ.Đúng là bọn trẻ thời nay!Tổ chức sinh nhật khẳng định không thể chỉ là ăn cơm, ăn bánh sinh nhật, sau khi kết thúc mọi người tốp năm tốp ba kéo nhau đi ca hát.

Thời gian cũng còn sớm, Nhan Tình với Tôn Mộng Đình biết Đoạn Dã muốn chở Giang Vũ Mạt, hai người chỉ nhàn nhạt chào rồi đi theo Quách Thế Siêu lên xe taxi.Quần áo trên người Đoạn Dã có bơ, nếu không phải Giang Vũ Mạt còn ở chỗ này cậu đã trực tiếp cởi ra, cứ có cảm giác dính dính trên người, rất khó chịu.Cô ở chỗ này, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng, quay đầu lại dùng khăn ướt lau bơ.Đôi lông mày nhíu lại, tư thế vậy mà có chút buồn cười.Giang Vũ Mạt nhịn không được, phốc cười ra tiếng.Đoạn Dã thích nghe nhất là tiếng cười của cô.

Rò ràng lúc học cấp hai cậu bị phân đến chỗ bên cạnh bục giảng, lúc cô xem sách mà cười ha ha cậu cảm thấy có chút phiền.


Lúc ấy thày giáo dạy toán học nói khẩu âm rất nặng…Sẽ nói một số câu rất mắc cười, học sinh trong lớp lúc ấy sẽ cười, mà mỗi lần Giang Vũ Mạt đều là người cười lớn nhất, chọc cho vị thầy giáo vừa mới tốt nghiệp không bao lâu kia đỏ mặt đến mang tai.Nhưng thầy giáo toán lại vô cùng thích Giang Vũ Mạt.Chú của Giang Vũ Mạt là chủ nhiệm lớp, rất nhiều học sinh đều cho là bởi vì nguyên nhân này mà thầy dạy toán mới đối xử với Giang Vũ Mạt rất tốt.Nhưng mà không phải, Đoạn Dã ngồi ở bên còn lại cạnh bục giảng, rất nhiều chuyện cậu cũng biết một chút.Giang Vũ Mạt sau khi cười xong sẽ thành khẩn mà xin lỗi thầy, cô rất buồn rầu nói, có đôi khi sự tình cũng không phải rất buồn cười nhưng cô lại cảm thấy đặc biệt khôi hài, người khác chỉ cười một tiếng nhưng cô lại cười đặc biệt vui vẻ..