Là một sinh viên khoa báo chí, tôi đã từng đọc được tin tức này trên điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.

Lốp xe của chiếc xe tải bên kia đường rơi ra, lăn quay cuồng rồi văng qua khỏi rào chắn.

Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi lao về phía Tô Mộng, bánh xe đó nện lên sau lưng người phụ nữ trung niên đó, bà ta bị văng ra xa một đoạn rồi ngất xỉu ngay bên đường.

Tôi và Tô Mộng nhìn nhau, đây quả thực là chuyện vô cùng kỳ lạ, đến ông trời cũng không thể tiếp tục chứng kiến nữa sao?
Trọng lượng và động lượng của bánh xe vô cùng kinh người, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ rất nhiều người sẽ không thể tin bánh xe có thể nện bay cả người.

Tôi hoang mang nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hơi đỏ lên.

Rất nhiều người xung quanh đều đang giúp gọi điện thoại, tôi vội vàng kéo Tô Mộng tránh xa đám người đó.

Tim tôi đập loạn nhịp, người khác có lẽ chỉ nghĩ đây là một chuyện ngoài ý muốn, có bánh xe bị rơi xuống, lại vừa khéo nện trúng người phụ nữ trung niên đang nhe nanh múa vuốt đó.

“Ấy, Thanh Tiêu, đây là gì vậy?" Tô Mộng nhìn thấy chiếc ngọc chương đeo trên cổ tôi bị lộ ra.

“Là...!trang sức mà thôi." Tôi nói dối.

Tôi cũng không có bạn bè gì ở trường, chỉ chơi thân với mỗi Tô Mộng, nếu như để cậu ấy biết nhà tôi có qua lại với ma quỷ, có lẽ cậu ấy sẽ sợ hãi mà ngất xỉu đi mất.

"Hả?" Cậu ấy vân về tấm ngọc chương đó, chăm chú nhìn bề mặt của nó, nhíu mày nói: “Cái gì mà Thái Bắc Đế Quân chứ? Ấy, không đúng, nên đọc là Bắc Thái...!Đế Quân?"

Tôi rùng cả mình, Bạch Vô Thường từng nói tôi không biết phải trái, còn nhắc đến một câu “Đế quân của chúng tôi không có lòng kiên nhẫn đâu", để quân đó chính là tên chồng quỷ xấu xí đó sao?
"Sao cậu đọc được nó vậy?" Tôi gạn hỏi.

“Ba tớ là nhà thư pháp dân gian, dạy thư pháp ở một trường đại học cho người lớn tuổi." Tô Mộng có chút đắc ý nói: “Trên thế giới này không có chữ viết bằng bút lông nào mà tớ không biết."
Bắc Thái Đế Quân, Bắc Thái Đế Quân, hình như tôi đã nhìn thấy mấy chữ này ở đâu rồi.

Khi tôi trở về cửa hàng, anh tôi đang bực mình giằng co với một người đàn ông, tôi nhìn thấy người đàn ông đó đặt món đồ trong túi giấy dầu lên tủ kính, anh tôi đẩy ra ngoài, hắn ta lại cứ đẩy vào trong.

"Tôi đã nói không nhận mấy thứ này rồi mà!" Anh tôi bực mừng hét lên.

“Cậu, tại sao cậu lại không nhận chứ? Đây là do bố cậu nói tôi mang đến mà, trời chưa còn sáng tôi đã đi đến đây, sao cậu lại nói không nhận chứ?" Người đàn ông đó nói tiếng địa phương.

Khi hai người đó đang đôi co, tôi nhìn thấy chiếc túi giấy dầu đó lộ ra một góc, bên trong là đôi giày thêu hoa, thêu rồng vẽ phượng, điểm xuyết trân châu của phụ nữ.

Món đồ đó vừa nhìn đã biết là đồ lâu đời, chỉ có nghệ nhân lão luyện mới có thể làm ra đôi giày tinh xảo lộng lẫy như vậy.

Nhưng mà tôi lại thấy ghê ghê làm sao ấy, cảm giác giống y như khi bố tôi cầm chiếc hỉ phục màu đỏ đậm đó vậy, đều có mùi bụi bặm khó chịu.

Nghĩ đến quỷ mặt đỏ trên người bố tôi, bộ hỷ phục đó, đôi giày thêu, có lẽ là khi mặt quỷ đó chiếm giữ cơ thể bố tôi lấy được.

“Bố tôi về quê rồi, ông đợi ông ấy trở về rồi hãng nói." Anh tôi đẩy ông ta ra ngoài.

"Ba về tìm cụ cố rồi sao?" Tôi hỏi.

“Ừ, anh nói để anh đưa ông về, nhưng bố lại lo lắng cho em, nói anh ở lại cửa hàng, để tiện chăm sóc em, này, em mau vào nấu cơm đi Thanh Tiêu."
..

Cái người này, rốt cuộc là ai chăm sóc ai chứ!
Khi tôi xắn tay áo lên nấu cơm, anh tôi ngồi xổm ở cửa nhà bếp ngửi mùi rồi nói: “Thơm thật đấy, đáng tiếc là người chồng ma đó của em không có phúc phần được ăn.”
“Đừng ở đây làm phiền em nữa, anh gọi điện cho bố coi bố đã về đến quê chưa."
Bây giờ giao thông rất thuận tiện, xe buýt đường dài đi trên đường cao tốc, ba tiếng là có thể đến huyện rồi, sau đó gọi thêm chiếc taxi, về đến nhà cũng chỉ mất bốn năm tiếng.

Khi tôi bưng đồ ăn lên, anh tôi đang cầm điện thoại đi vòng quanh nhà.

"Mẹ nó chứ!" Anh tôi đột nhiệt chửi một câu.

Tôi sợ hãi, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Không gọi được cho bố, anh gọi điện về nhà, họ cũng nói chưa về nữa!” Anh tôi cắn răng lại gọi thêm lần nữa.


Điện thoại kêu mãi, nhưng không có ai nhận máy.

Tính cách bố tôi mặc dù có hơi trẻ con, nhưng trước giờ chưa từng lấy chuyện an nguy làm trò đùa.

“Tinh.” Điện thoại của tôi kêu lên có tin nhắn.

Tôi rút ra xem, là bố tôi gửi đến! Bố gửi định vị tới.

Anh tôi lập tức gọi điện cho ông ấy, tôi cũng gửi tin nhắn ghi âm hỏi ông ở đâu, mau mau nghe máy.

Nhưng bố vẫn không bắt máy.

Hai anh em chúng tôi đều nhận ra có chuyện chẳng lành rồi, anh tôi mặc áo khoác lên, lấy một chiếc cặp màu đen từ trong phòng rồi chạy luôn.

"Em cũng đi!” Tôi đuổi theo tới gara, mặc kệ anh ấy phản đối thế nào, tôi cũng lên ghế phụ ngồi.

“Nếu như bố biết anh dẫn em đi, nhất định sẽ mắng anh thê thảm!” Anh vội vàng lái xe.

"Em ở nhà sẽ lo lắng chết mất, cho em đi với anh đi." Bàn tay cài dây an toàn của tôi cũng run lên.

Anh tôi không nói gì, chạy đến chỗ mà bố tôi gửi định vị.

Chỗ đó ở bên cạnh đường cao tốc hơn một trăm kilomet, nơi này rõ ràng hoàn toàn ngược hướng với quê tôi, sao bố tôi lại ở đây chứ?
"Anh, em nghi ngờ..." Da đầu tôi tê rần từng cơn: “Có khi nào ba bị tên mặt quỷ đó khống chế không vậy? Khi bố bình thường thì anh em mình không thể nhận ra, nhưng mà khi mặt quỷ đó xuất hiện trên lưng ông ấy..."
“Đừng sợ, bố nhất định phản kháng, chúng ta cứ đến đó xem đã rồi hằng nói."
Hơn một trăm kilomet, anh tôi mặc kệ bị cảnh sát bắt phạt, nên rất nhanh đã đến nơi, nơi này dưới đất toàn là linh kiện rơi rớt, một chiếc xe buýt ở phía xa bị tông nát thành một đống vật liệu phế thải.

Cảnh sát giao thông canh giữ hiện trường thấy chúng tôi thì nói: “Người nhà hả? Người bị thương được đưa tới bệnh viện gần đây nhất rồi, mau tới đó thăm đi.”

Hắn chỉ về một phía, nói chúng tôi đi từ đường cao tốc phía trước, theo hướng dẫn của anh ấy, chúng tôi đã đến một bệnh viện của trấn.

Bệnh viện này rất nhỏ cũng rất cũ, lúc này người ở trong đó chen lấn lẫn nhau, một y tá bận rộn quay cuồng, nói chuyện với ai cũng phải hét lớn lên.

"Cho hỏi.." Tôi vừa mở miệng.

Cô ấy liền hét lên: "Bị thương nặng thì ở tầng hai, bị thương nhẹ thì ngồi ở sảnh, người chết thì ở dưới tầng ngầm tầng một! Tự đi tìm đi!"
Thấy cô ấy bận rộn như vậy, tôi và anh nhìn nhau, chúng tôi chia nhau đi tìm.

Tôi tìm một vòng mấy người bị thương nhẹ ở dưới sảnh cũng không tìm thấy bố, tôi không tuyệt vọng, đến từng phòng một ngó xem, cũng không có.

Anh tôi đi xuống từ tầng hai, gương mặt ủ rũ: "Không có."
Cô y tá hét lên: "Không có thì xuống tầng hầm xem sao!"
Hai chúng tôi không tình nguyện bước đến thang máy, thang máy đi tới tầng một của tầng hầm vừa cũ vừa đen xì, tôi thật sự không muốn đi xuống.

Tôi sợ sẽ nhìn thấy bố ở đó.

Anh tôi học y, vào phòng đông lạnh nhìn xác chết cũng đã quen rồi, anh ấy vỗ vào vai tôi: “Sợ thì đứng ở đây đợi đi, anh đi xuống xem thế nào.”
Tôi gật đầu, anh ấy đi xuống rất nhanh, tôi nghe tiếng anh ấy nói chuyện với người khác, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Có một người vỗ vào vai tôi, tôi quay đầu lại nhìn, là một người phụ nữ trung niên, bà ta hỏi tôi: “Cháu là Quang Thanh Tiêu sao?".