Tham gia gia yến có tất cả mười một người, sau khi Khương Bích Tuyết vào phòng ăn liếc mắt một lượt liền đếm ra được. Nhà Hàn Thâm cùng Hàn phu nhân có bốn người, nhà của Hàn Vĩ em trai Hàn Thâm có năm người, còn có Hàn Thanh Từ cùng cô, tổng cộng là mười một người. Bọn họ ngồi lấp đầy một cái bàn dài.

Hai anh em Hàn Thâm và Hàn Vĩ tình cảm vẫn luôn rất tốt. Ngay cả khi cha họ qua đời, lúc phân chia tài sản hai người cũng rất hòa thuận. Anh trai Hàn Thâm quản lý tập đoàn Hàn Thị, còn Hàn Vĩ quản lý một công ty con của tập đoàn Hàn Thị.

Không khí trên bàn ăn lúc đầu khá hòa hợp, đồ ăn là món Pháp, mọi người ăn đồ ăn trên đĩa của mình.

Hàn Thâm là chủ nhà, đối với lần đầu tiên Khương Bích Tuyết tham gia gia yến đặc biệt chú ý, "Bích Tuyết gả vào nhà chúng ta cũng được nửa tháng, cảm thấy như thế nào? Đã quen hay chưa?"

Khương Bích Tuyết hàm chứa ý cười trả lời: "Trang viên này môi trường tốt, ở rất thoải mái, không có gì là không quen cả."

"Nếu như có chỗ nào bất tiện, đều có thể nói với Thanh Từ hoặc ta."

"Vâng."

"Chị dâu, chị hình như sắp có phim truyền hình, em rất mong chờ." Người nói chuyện chính là Hàn Ngọc Đình, em gái cùng cha khác mẹ của Hàn Thanh Từ, 16 tuổi, hiện tại đang học cao trung ở trường quốc tế.


Khương Bích Tuyết rất khách khí mà trả lời lại: "Vậy sao, chị cũng không chú ý tới."

Hàn Ngọc Đình chống cằm, "Chị dâu, sau này chị còn quay phim nữa không?"

"Quay." Khương Bích Tuyết cảm thấy nhân cơ hội này cùng bọn họ nói rõ ràng kế hoạch tương lai cũng tốt, dù sao đến lúc đó đóng phim cô sẽ thường xuyên không ở nhà, "Chị đang dự định quay một bộ phim, một tuần nữa bắt đầu khởi động máy."

"Oa, nhanh như vậy."

Triệu Uyển Mai khụ một tiếng, kéo ra đề tài, "Ngọc Đình, đừng chỉ nói về chị đau của con, cũng nói về anh trai con đi."

Hàn Ngọc Đình nhìn nhìn Hàn Minh Huy ngồi ở bên cạnh, "Anh làm sao vậy?"

Hàn Minh Huy liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh của Hàn Thâm, nói với Triệu Uyển Mai: "Mẹ, có chuyện gì để ngày mai rồi nói."

Triệu Uyển Mai không cho là như vậy, "Sợ cái gì, ở đây hôm nay đều là người Hàn gia, người một nhà có cái gì không thể nói."

Khương Bích Tuyết cảm thấy bởi vì Triệu Uyển Mai lên tiếng mà bầu không khí trên bàn ăn trở nên giương cung bạt kiếm. Lúc này Hàn Thâm thần sắc ngưng trọng, Hàn Thanh Từ buông dao nĩa, cầm lấy khăn ăn trên bàn lau miệng.

Triệu Uyển Mai nhìn Hàn Thâm, lại nhìn Hàn Thanh Từ ở đối diện, "Minh Huy tốt nghiệp xong vào công ty làm cũng sắp được nửa năm, đến bây giờ chức vị so với giám đốc bộ phận còn thấp hơn. Nó với Thanh Từ đều cùng một người cha sinh ra, Thanh Từ đã ngồi xuống ghế phó tổng thường vụ, so với tiểu tổng tài không khác nhau mấy, cái này không công bằng."

Hàn Thâm trầm giọng mở miệng nói: "Uyển Mai, hôm nay là gia yến, tạm thời không đề cập tới chuyện công việc."

Triệu Uyển Mai cũng không có dự định dừng lại cái đề tài này. Trong lòng bà tràn đầy oán hận, bà mới là người vợ Hàn Thâm cưới hỏi đàng hoàng, Hàn Minh Huy là con trai của bà, Hàn Thanh Từ chỉ được một người phụ nữ không danh không phận sinh ra. Dựa vào cái gì hắn có thể quản lý công ty mà con trai của bà phải làm nhân viên cấp thấp trong công ty.

"Đây cũng không tính là chuyện công việc, tôi chỉ là sợ có người quên mất Minh Huy cũng là thành viên của gia đình này cho nên mới đặc biệt nhắc đến." Nói xong Triệu Uyển Mai nhìn về phía Hàn Vĩ, "Chú hai, chú nói xem có đúng không?"


Hàn Vĩ vốn dĩ chính là người không có cá tính, ông cũng không muốn lo việc nhà cho anh cả, "Chị dâu, chuyện này anh cả sẽ có chừng mực, chuyện này em cũng không biết rõ tình huống lắm."

Triệu Uyển Mai cười lạnh một tiếng, "Cũng đúng, hiện tại là Thanh Từ quản lý công ty, Minh Huy có thể có vị trí nào còn phải nhìn vào sắc mặt."

Hàn Thanh Từ buông khăn ăn trên tay, không chút để ý nói: "Công ty có quy định của công ty. Hiện tại việc sắp xếp từng vị trí trong công ty đều rất hợp lý. Nếu có điểm nào không hợp lý, tôi sẽ xem xét lại."

Triệu Uyển Mai hừ một tiếng, "Cậu nói lời này là có ý gì.."

"Mẹ!" Phanh một tiếng, Hàn Minh Huy đem dao nĩa trên tay đánh thật mạnh vào trên bàn, ly rượu trên bàn ăn đều hơi hơi chấn động.

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc một chút, bao gồm cả Khương Bích Tuyết, muỗng bên cạnh cô bởi vì Hàn Minh Huy chụp cái bàn, từ mâm trượt đi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lúc này, cô nhặt cũng không đúng, không nhặt cũng không đúng.

Hàn Minh Huy đứng lên, hét lên với Triệu Uyển Mai: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa có được không!"

Triệu Uyển Mai cũng vừa mới bị dọa, lúc này bà nhìn con trai, môi run nhè nhẹ.


Hàn Thâm lạnh lùng nói: "Minh Huy, con như này giống bộ dáng gì?"

Hàn Minh Huy cắn chặt răng, "Con ăn no rồi."

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Hàn Minh Huy đi rồi, bầu không khí trên bàn ăn càng trở nên quái dị.

Chủ nhà Hàn Thâm mở miệng, "Không cần để ý đến nó, tiếp tục dùng cơm."

Người hầu vẫn luôn đứng ở bên cạnh bước tới giúp Khương Bích Tuyết thay đổi một cái muỗng sạch sẽ, cũng đem cái muỗng rơi trên mặt đất nhặt lên.

Khương Bích Tuyết cũng không biết đã kiên trì đến cuối cùng như thế nào, cũng may ăn cơm xong, Hàn Thanh Từ liền cùng cô trở về tường vi viên.

Thông qua hôm nay, cô rốt cuộc cũng biết vì sao Hàn Thanh Từ lại sống ở tường vi viên. Nếu như sống ở mai viên, ngày nào cũng gặp rắc rối như thế này thì nguy mất.