Cô gái cầu nguyện một điều ở tuổi mười lăm, Carlos hy vọng rằng cậu sẽ có mặt trong điều ước này.  Tô Thanh Gia mở mắt, thổi tắt tất cả những ngọn nến chỉ trong một hơi, sau đó cầm con dao lên cắt bánh.

Cô đưa một miếng lên đĩa rồi đặt nó trước webcam, “Đây, cho anh, nhưng anh chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.”

Miếng bánh nằm trên đĩa trắng, được nướng mềm mịn thơm ngon, đính thêm anh đào và việt quất, vụn socola trắng rắc đầy quanh bánh, Carlos liếc nhìn miếng bánh rồi ngước mắt lên nhìn Tô Thanh Gia, nói: “Không sao, Bella, có thể được đón sinh nhật cùng em, anh rất vui.”

“Hả?” Tô Thanh Gia nãy giờ vẫn đang tập trung vào chiếc bánh, cô ngẩng đầu hỏi lại.

“Anh vừa nói anh yêu em.” Carlos nở nụ cười, vị ngọt của mật ong như được truyền qua máy tính, ”Nữ hoàng của anh, chúc mừng sinh nhật, chúc em luôn xinh đẹp, thực hiện được ước mơ của mình, dồi dào sức khỏe, mọi thứ tốt lành nhất sẽ đến với em.”

Chất lượng hình ảnh không tốt, Tô Thanh Gia đỏ mặt vì cặp mắt cháy bỏng của Carlos, thì thầm nói: “Cảm ơn anh.”

“Đợi mùa giải kết thúc, anh sẽ đến Mỹ tìm em. Anh đã mua cho em một chiếc vòng tay rất đẹp, em nhất định sẽ thích nó. Khi anh đến đó, hãy tặng anh một nụ hôn, được không?” Đôi tai khẽ run dưới mái tóc vàng nhưng đáng tiếc là Tô Thanh Gia không nhìn thấy.

Trong tích tắc, Tô Thanh Gia nhận thấy hình như bản thân mình đã bị trêu chọc, cô đỏ mặt, ngượng ngùng nói với Carlos: “Được”.

Ở hai đất nước xa xôi, hai người lẳng lặng nhìn nhau qua màn hình, ngàn lời trong lòng không thể nói ra, Carlos mê mẩn nhìn Tô Thanh Gia cho một miếng bánh nhỏ vào miệng, cậu chỉ vào môi cô, nói: ”Em bị dính kem ở đây này.” Cô ấy rất giống một con mèo nhỏ, nhưng cậu lại yêu con mèo nhỏ này, rất yêu rất yêu con mèo nhỏ này.

Tô Thanh Gia vươn lưỡi liếm chỗ kem còn dính lại, chiếc lưỡi màu hồng nhạt khiến cho Carlos không được tự nhiên, ánh mắt khẽ chuyển qua thanh tác vụ của máy tinh, cậu chợt nhận ra giờ đã quá khuya, đã 24 tiếng Bella chưa được ngủ rồi.

Mái tóc vàng dí sát lại màn hình, ngoài bóng của lông mi, đôi mắt của cô đã xuất hiện quầng thâm đen mờ.

“Vẫn còn dính kem sao?” Tô Thanh Gia ngước mắt nhìn màn hình máy tính ”Anh nhìn gần như vậy làm gì?”

Khuôn mặt phóng đại của Carlos xuất hiện trên màn hình, mặc dù bạn trai của cô rất đẹp nhưng nhìn như vậy….vẫn có chút kinh hòang.

“Không có gì.” Cậu ngồi lại vị trí của mình, lúm đồng tiền sâu hiện lên. “Bella, em nghỉ đi, đừng thức khuya. Anh…” Carlos dừng lại, đôi mắt ảo não khó chịu: ”Anh đau lòng.”

Ngọt ngào như chảy vào trái tim của Tô Thanh Gia, cô cuộn cuộn lọn tóc dài: “Nhưng nếu không thức khuya, em sẽ không được nhìn thấy anh ghi bàn, em không muốn phải xem lại.”

“Bella, em không cần phải xem quá trình anh ghi bàn, em chỉ cần biết rằng, mọi trận đấu, anh đều ghi bàn vì em.” Cậu biết Bella không phải là một người hâm mộ và thích xem bóng đá, nhưng những kiến thức cơ bản cô ấy đều biết, và tất cả các trận đấu cô xem đều là vì cậu.

Cô ấy đã truy cập vào trang web chính thức để biết trước lịch thi đấu, ghi lại mọi trận đấu của cậu rồi đặt nhắc nhở. Cô ở một đất nước mới, cùng cậu ghi hết bàn thắng này đến bàn thắng khác.

Cô là fan hâm mộ đầu tiên và cũng là fan hâm mộ tốt nhất của cậu. Tất cả sự cổ vũ, những tiếng hét và cả tiếng hát của cô đều là dành cho cậu.

Từ La Masia đến Nou Camp, từ Barcelona đến Madrid, từ Tây Ban Nha đến Châu Âu, cô chưa bao giờ rời đi.

Nhưng khi cậu nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, đột nhiên cậu cảm thấy trái tim của mình thật ích kỷ. Nữ hoàng của cậu không nên bị tàn phá bởi cậu, cô chỉ cần ngồi lên ngai vàng và chờ cậu bước đến, tặng cho cô chiếc vương miện xinh đẹp.

Lời nói chắc nịch của cậu làm cho cô sững sờ, cô đưa tay lên phác họa lại hình dáng của cậu trên màn hình: “Nhưng em muốn ở bên anh, mặc dù em không thể đến sân vận động nhưng em muốn ngồi đây cùng anh, như vậy sẽ giống như em có thể đi đến đó vậy.”

“Carlos, em không quan tâm ngày hay đêm, không quan tâm anh có ghi bàn hay không, em chỉ muốn được nhìn thấy anh. Xin hãy nhớ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“Carlos, em nhớ anh rất nhiều.”

Vượt qua những ngọn núi, băng qua đại dương, cô chỉ muốn nghe thấy giọng nói của cậu, nhìn thấy cậu chạy trên sân, cùng cậu chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Xin hãy để cô được giữ sự bướng bỉnh này, cô sẽ luôn luôn dõi theo cậu.

Đôi mắt màu xanh xám của Carlos sáng lên, cậu giơ tay chạm vào bàn tay của cô qua màn hình, cậu nghe thấy giọng nói run run của mình: ”Được.”

Cuộc gọi này kết thúc sau hơn một tiếng đồng hồ, Carlos ngồi ở bàn làm việc một lúc lâu rồi mới lên giường đi ngủ.

Trước khi nhắm mắt, cậu nhìn cuốn sách “Hoàng tử bé” và hộp trang sức ở đâu giường thêm lần nữa, cậu nghĩ mình nên chăm chỉ hơn nữa vì Bella, cậu không muốn phụ sự kỳ vọng của cô.

Bước sang tháng 3, mùa hè ở châu Âu vẫn chưa đến, nhưng những ngọn lửa nhiệt tình của người hâm mộ đã làm cho bầu không khí của thành phố ấm lên.

Vòng tứ kết Championas League đã diễn ra, lịch thi đấu cũng đã được công bố, Barcelona sẽ đối đầu với Arsenal, Barca đã thắng Arsenal ở vòng bảng nhưng lại bị trói chân trên sân nhà ở trận đấu lượt đi.

Vì vậy, trận đấu trên sân khách nặc mùi thuốc súng.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, các khách sạn gần sân vận động đã chật ních, người hâm mộ và cánh nhà báo nghe được tin liền vây chật như nêm. [*]

[*] Chật như nêm: Đây là một thành ngữ so sánh chỉ sự khó khăn, chật chội.

Vòng loại trực tiếp cúp c1 áp dụng luật bàn thắng sân khách, đội lọt vào vòng trong phải tuân thủ một trong các quy tắc sau:

– thứ nhất, phải có tổng số điểm cao nhất

– thứ hai, phải có điểm số cao hơn trong trận đấu trên sân khách

– thứ ba, đội bóng đó phải thắng trong hiệp phụ hoặc loạt đá phạt.

Trận đấu trên sân nhà, Barcelona đã bị Arsenal cầm hòa, nếu không thể thắng trên sân khách, thì Barcelona chỉ có thể dừng chân ở vòng tứ kết, đợi 1 năm nữa phục thù.

HLV Rijkaard đau đầu suy nghĩ.

Cuộc chiến tối nay rất áp lực. Carlos phát hiện huấn luyện viên đã cạo hết đống râu tích lũy suốt nhiều ngày qua, mái tóc mì gói cũng được chải chuốt gọn gàng, ông mặc bộ tây trang màu đen, trông rất ra dáng một đại ca xã hội đen.

Phải biết rằng, đã một thời gian dài, ông ấy chưa cắt tỉa gì hết.

Carlos chạm tay vào hình xăm trước ngực, bước ra sân cùng các đồng đội với đôi mắt đầy kiên quyết.

Không giống với trận đấu ở vòng bảng, giờ đây, sân vận động Highbury chật ních khán giả, những tiếng la hét như những con sóng thần khiến sân vận động như vỡ ra.

Sân vận động này đã trải qua nhiều giông bão hơn Nou Camp, đây là nơi đội bóng huyền thoại đã lập nên nhiều kỷ lục.

Năm ngoái, Arsenal đã lập kỷ lục với 43 trận bất bại trên sân nhà Highbury, vượt qua kỷ lục 42 trận bất bại được tạo ra bởi Nottingham [*].

[*] Nottingham: Câu lạc bộ bóng đá Nottingham Forest là một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp của Anh hoạt động tại sân City Ground ở West Bridgford – một khu ngoại ô Nottingham, Anh.

Đây chính là vinh quang của đội bóng pháo thủ.

Tuy nhiên, so với thành tích thì khâu quản lý của đội bóng rất kém, các cuộc xung đột không ngừng xảy ra trong câu lạc bộ, huấn luyện viên Wenger đã phải bán các cầu thủ với giá cao để đổi lấy sự tồn tại cho Arsenal, đó cũng là bài học đau đớn đối với những người hâm mộ Arsenal.

Cũng do thiếu kinh phí nên sân vận động mới của Arsenal chưa được xây xong. Vì vậy nên đội bóng vẫn phải tiếp tục sử dụng sân vận động Highbury.

Các cầu thủ ở cả hai đội đang chuẩn bị bước ra sân cỏ, HLV Riijkaard khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm về phía HLV Wenger.

HLV Arsenal là một người yêu thích bóng đá hoa mỹ, ông ta bình tĩnh đón nhận cái nhìn của HLV Rijkaard, gật đầu như đáp lại.

Rijkaard thu hồi ánh mắt, gọi các cầu thủ lại bàn bạc chiến thuật. Trận đấu này không một ai dám lơ là.

Đội trưởng đeo băng đô lên rồi cổ vũ các đồng đội, anh chính là trụ cột tinh thần của đội, nên chỉ có thể chôn giấu áp lực xuống tận đáy lòng. Carlos làm động tác cổ vũ các đồng đội.

Các cầu thủ bước ra sân cỏ, khán giả reo hò đinh tai nhức óc, camera không ngừng quét về phía cầu thủ hai đội. Bây giờ, có vẻ như Arsenal đang nắm lợi thế, chỉ cần Arsenal không thua, cho dù hòa 0-0, thì Arsenal vẫn nắm chắc phần thắng trong tay.

Carlos nhìn về phía camera, nở một nụ cười thật tươi, máy ảnh nhanh chóng bắt được khoảnh khắc đó.

Những fan nữ điên cuồng gọi tên cậu, xen lẫn đó là những fan nam, Carlos không nghe rõ cho lắm nhưng cậu biết rằng đó chính là động lực để mình cố gắng.

Trận đấu tối nay, cô gái của cậu sẽ thức khuya để theo dõi, cậu muốn cô ấy nhìn thấy nụ cười này. Thông qua chương trình truyền hình trực tiếp, cậu biết cô gái của mình sẽ luôn bên cạnh và không bao giờ rời xa cậu.

Trọng tài thổi còi, trận đấu chính thức bắt đầu.

Arsenal và Barcelona có qua có lại, lấy việc kiểm soát bóng là chủ đạo, hai bên đều không chế rất tốt nhịp độ của trận đấu nhưng đều không có cơ hội tốt để dứt điểm. Carlos chủ động cướp bóng nhưng lại bị các cầu thủ của Arsenal theo sát nên không thể đột phá.

Hai huấn luyện viên của hai đội đều đứng thẳng, khoanh tay trước ngực,mắt đặt trên sân bóng.

Ngay phút thứ 20, Arsenal đã được hưởng đá phạt, người thực hiện là tiền đạo của đội.

Khi nhìn thấy tiền đạo của Arsenal, mặt HLV Rijkaard vô cùng bình tĩnh nhưng chiếc ly trong tay đã bị nắm chặt.

Tiền đạo này đến từ Argentina, vừa cao vừa nhanh, tựa như một con báo trong rừng mưa nhiệt đới ở Amazon vậy, anh ta để kiểu tóc húi cua, phần tóc giữa dựng lên trông rất nhanh nhẹn.

Rõ ràng Arsenal rất coi trọng tiền đạo này, anh ta cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ghi bàn ngay trên sân nhà của Barcelona.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào tình huống nay, cổ động viên của Arsenal thậm chí còn nín thở. Carlos siết chặt nắm đấm đặt bên người, gân xanh nổi lên rõ ràng.

Tại Philadelphia, Tô Thanh Gia không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, thảm lông đắp trên người rơi xuống từ bao giờ cũng không biết.

Lần sút này rất quan trọng đối với cả hai bên, nếu thành công, rất có thể Arsenal sẽ thành công trong việc giữ chân Barcelona tại vòng tứ kết; còn nếu không thành công, thì trận đấu này sẽ có nhiều thay đổi, thời gian thi đấu kéo dài và áp lực phải có bàn thắng chính là thử thách lớn đối với thể lực và tinh thần của các cầu thủ.

Tiền đạo bật cao, độ cong của cơ thể đạt tới mức hoàn hảo, đôi chân bị dồn xuống một lực khổng lồ. Với lực lớn như vậy, anh ta thực hiện một cú đánh đầu.

Tất cả động tác diễn ra rất nhanh nhưng cũng rất chậm. Carlos chợt nghĩ tới khoảnh khắc cái chết của Chúa được công bố.

Không khí dường như bị ngưng lại.