Editor: Thảo Bông

Beta: Kiwi

_________

Barcelona đưa ra một bản hợp đồng rất phù hợp, tiền lương là 40000 euro một tuần, có giá trị ba năm, tuy nhiên Carlos vẫn phải thỏa thuận lại cùng Barca lần nữa trước khi đặt bút kí.

Mặc dù số tiền này không đáng là bao so với những siêu sao nổi tiếng, nhưng đối với người trước đây lương chỉ có 200 Euro như Carlos thì như vậy là quá đủ rồi.

Cậu không đến các hộp đêm, không có sở thích đặc biệt, không mang trên vai gánh nặng gia đình, lại còn có một cô bạn gái xinh đẹp giàu có, thuộc tầng lớp “một người ăn no cả nhà không lo”.

Cuộc sống của Carlos không quá cầu kì, cậu chỉ cần vài quả trứng cùng một món ăn dịnh dưỡng khác do câu lạc bộ tự chọn.

Vì thế nên một tháng qua chàng trai tóc vàng cố gắng học thật giỏi toán, cậu sẽ tiết kiệm được một khoản tiền lớn, để trang điểm cho búp bê tóc đen thật xinh đẹp.

Cô sẽ mặc trên mình chiếc váy mà cậu tặng, khi ngồi xuống bên cây đàn piano, làn váy mềm mại sẽ trượt dài từ trên ghế xuống, lay động theo từng động tác của cô, tựa như cơn sóng lăn tăn trong lòng cậu.

Cô sẽ đeo trên tay chiếc vòng ngọc trai cậu tặng, khi cậu nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô, vòng tay sẽ nổi bật trên cổ tay cô như một bông hoa sen, và rồi cô sẽ dùng đôi tay ấy cầm khăn mặt dịu dàng lau mồ hôi cho cậu.

Rồi có một ngày cô sẽ đeo trên tay chiếc nhẫn cậu tặng, ánh sáng trên ngón áp út của bàn tay trái sẽ xuyên qua trái tim cậu.

Số lượng các cầu thủ đội một rất đông, vì vậy số thứ tự trên áo đấu kéo dài hơn, tuy Carlos tuy rất thích số 3 trên áo đấu, nhưng giờ cậu đành ngậm ngùi từ bỏ.

Cậu giặt sạch sẽ tất cả những chiếc áo số 3 rồi cất chúng trong tủ của ngôi nhà mới, sáu năm qua, từ kích cỡ ban đầu đến kích thước hiện tại, từ kiểu dáng đến tên in đằng sau áo, từ màu nhạt đến màu đậm, tất cả cậu đều giữ lại chứ không hề quăng đi.

Có vài chiếc đã rất cũ kỹ, thậm chí rách ra, nhưng đây đều là những kỉ niệm chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu.

Cậu thích áo số 3 là có lý do riêng của mình, và không ai có thể hiểu được bí mật đằng sau con số này.

Từ khi biết được ngày sinh nhật của búp bê tóc đen yêu quý, cậu liền âm thầm quyết định tặng cô một món quà sinh nhật độc nhất vô nhị ẩn chứa trong chiếc áo số 3.

Sinh nhật của Tô Thanh Gia là ngày 3 tháng 2, còn sinh nhật của cậu là ngày 27 tháng 8. Trong các phép toán đơn giản, 8 là lập phương của 2, 27 là lập phương của 3, Carlos hi vọng, con số trên áo có thể nối hai người lại với nhau, trong sâu thẳm duyên phận kỳ diệu đã được định sẵn.

Những ngày không có Bella ở đây, trước mỗi lần đá bóng cậu đều nhìn vào con số, hình xăm trên ngực và chữ số sau lưng đều nói với cậu rằng cô gái đó nhất định sẽ quay về bên cậu, nước suối Font de Canaletes đã có hiệu nghiệm.

Carlos thường xuyên về thăm sơ Rosa, nữ tu sĩ tốt bụng đã già yếu theo năm tháng, nhưng ánh sáng dưới đáy mắt của sơ vẫn không hề tan biến, bà vẫn chăm sóc tất cả những đứa trẻ con bất hạnh như trước đây.

Trong thời gian nghỉ đông, chàng trai tóc vàng đã đi làm vài lễ bái cùng sơ Rosa, tuy nhiên cậu lại không hề theo đạo, cậu chỉ muốn đi cùng người mẹ từ bi đã nuôi dưỡng, chăm sóc và yêu thương cậu trong những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời.

Trong những tháng ngày cô độc đó, đối với cậu điều ấm áp duy nhất chính là những câu chuyện mà sơ Rosa đã kể trước lúc đi ngủ.

Sơ kể rằng dũng sĩ sẽ xông thẳng vào bụi gai, giải cứu vị công chúa xinh đẹp, máu rồng rơi xuống sẽ biến thành hoa hồng, khi chàng dũng sĩ tặng hoa hồng cho công chúa, công chúa xinh đẹp sẽ tặng lại một nụ hôn thuần khiết.

Sơ nói với Carlos thời bé, con người phải biết hi vọng, Carlos nhất định sẽ tìm được công chúa của mình.

Năm nay, cô nhi viện đối mặt với việc trùng tu, sơ Rosa đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ các nhà hảo tâm, Carlos đưa tặng sơ một tấm thẻ, đây là tiền lương trước đó của cậu.

Cậu thỉnh cầu sơ Rosa giữ lại sân chợ nhỏ bên cạnh ký túc xá, sơ vui vẻ đáp ứng.

Chàng trai tóc vàng mang quà tới cô nhi viện, tất cả các bé trai đều nhận được một quả bóng, còn các bé gái sẽ nhận được một cô búp bê Barbie. Trên sân tập, Carlos cầm lon coca đã uống hết đặt xuống trước lưới, sau đó sút thẳng một cái vào gôn.

Lực sút của cậu bây giờ rất mạnh, lưới đá bóng cũ kỹ bị đá rách tan tành, chàng trai tóc vàng thở dài sửa lại lưới.

Chính tại nơi đây, cậu đã gặp một  thiên sứ, sau đó tất cả đều thay đổi.

Chiếc áo hiện giờ của Carlos mang số 23, tên của cậu đã được in lên đó, cậu quyết định chọn số áo này vì đó chính là ngày sinh nhật của Tô Thanh Gia.

Giờ đây cậu là bạn trai quang minh chính đại của cô, không cần dùng con số 3 để ám chỉ nữa, cậu có thể lấy ngày sinh nhật của bạn gái mình làm con số may mắn, mang theo những kỳ vọng của cô chạy thật nhang trên sân cỏ.

Khi các đồng đội mới biết được ý nghĩa của con số này, ai cũng âm thầm đổ lệ, sau đó điên cuồng trêu chọc chàng trai tóc vàng trên sân cỏ.

Nhưng mà chàng trai tóc vàng không phải người dễ bị bắt nạt như vậy… ╭( ̄m ̄*)?

Đá xong nửa trận, cả hai bên đều cảm thấy mệt mỏi, Carlos lấy một đống kẹo mút từ trong balo ra đưa cho mỗi người một cái.

Khi hội đàn anh lớn hơn Carlos vài tuổi nhìn thấy đống kẹo mút cầu vồng này đều thấy choáng váng mặt mày…

Đột nhiên ai cũng nghĩ phải làm sao để có thể bảo vệ tốt cho “vị tiểu đệ” này đây!!!

Vì vậy, cuối cùng Carlos quyết định ngậm kẹo mút mà không giải thích gì thêm.

Sau khi biết được lịch sử đánh người của Carlos trong phòng thay đồ, Oleguer nói tục suốt một buổi tối, mỹ nữ Anh quốc ngực lớn nhã nhặn mê người cũng không thể vỗ về được vết thương trong tâm hồn anh, Oleguer đã ăn kẹo mút suốt buổi tối hôm đó, không lâu sau, anh phải đi khám răng.

Kẹo mút cầu vồng là loại mà Oleguer thích nhất, vì vậy mà Carlos cũng khá thích vị ngọt ngào ngan ngán này. Tuy nhiên, vị lạ mới ra mới là loại mà Carlos thích nhất, cậu cảm thấy xưởng sản xuất này rất giàu sức sáng tạo, sau này, nếu có cơ hội, cậu muốn làm người đại diện cho nhãn hàng kẹo mút này.

Khi mới lên đội chủ lực, Oleguer mất rất nhiều thời gian mới có thể hòa nhập, điều này khiến vị công tử đào hoa này liên tục đổi bạn gái để tự an ủi bản thân. Vì muốn tỏ ra là người trưởng thành, Oleguer luôn nhịn ăn kẹo mút khi tập luyện cùng đội bóng, khi nào thực sự không thể chịu nổi, anh sẽ lén đến nhà vệ sinh ăn đường vụn, ngậm chặt ở bên trong mà không mở miệng, đợi đường từ từ tan ra.

Huấn luyện viên nhìn thấy mấy lần, ông nhắc nhẹ nên đi làm xét nghiệm tiểu đường, có thể cai thì cai đi, điều này không tốt cho cơ thể, sau này rất có thể sẽ bị hư thận.

Mặt Oleguer tái đi, thận của ông hư, thận của ông mới bị hư, cả nhà ông đều bị hư thận.

Tất nhiên nhiên, lời này chỉ có thể nói trong lòng mà thôi.

Vì vậy, khi Oleguer thành thục và thận trọng nhìn thấy một người không thành thục lại không thận trọng như chàng trai tóc vàng sử dụng cách thức vạn phần khinh bỉ đi chinh phục đội bóng, trong lòng Oleguer chợt tắc nghẹn.

Anh rất muốn đánh chết cái tên có vận khí tốt này.

Mùa giải mới bắt đầu, nhiệt độ ở châu Âu bắt đầu thức tỉnh hoàn toàn, fan bóng đá từ các nơi trên thế giới ùa về đây, vì thế việc huấn luyện ở các câu lạc bộ càng thêm nghiêm khắc.

Vừa mới được đưa lên đội 1, chàng trai tóc vàng vẫn chưa thể bắt kịp tiến độ của đội bóng chuyên nghiệp, nhưng nhờ có tốc độ xuất sắc, kĩ thuật khống chế bóng nhanh và gọn, khả năng vào gôn rất chính xác, nên huấn luyện viên đã điền tiền cậu vào danh sách dự bị.

Dù chỉ là thành viên dự bị, thế nhưng chàng trai tóc vàng vẫn rất cố gắng, hoàn thành xuất sắc vai trò của mình trong chuyến tập huấn của đội.

Carlos ra sức tập luyện như vậy…thật ra là bởi trong chuyến tập huấn cậu đã bị tạm thu điện thoại, tạm thu điện thoại, không có điện thoại!!!

Không có Bella làm động lực, Carlos cố gắng vững bước về phía trước.

Bella có thể bù đắp mấy ngày này bằng một nụ hôn không? Chàng trai tóc vàng rất muốn hỏi, nhưng mỗi lần nói chuyện, ngoại trừ nói mấy lời tình tứ thông thường ra, những chuyện khác cậu đều đỏ mặt xấu hổ nói không ra lời......

Sau khi trở lại Philadelphia, Tô Thanh Gia bị cảm bởi sự thay đổi khí hậu đột ngột.

Tô Thanh Gia hít một hơi dài gọi điện thoại cho bạn trai báo bình an.

Carlos vặn vẹo nhăn nhó nửa ngày không muốn cúp điện thoại, Tô Thanh Gia vê cái mũi đỏ đỏ của mình hỏi: “Anh muốn làm gì nữa?”

Chàng trai tóc vàng trầm giọng nói: “À à à,hôm đó, em… của anh…. Đấy là nụ hôn đầu của anh, em không muốn nói gì sao?”

Tô Thanh Gia rất thích giọng nói của cậu, cô hứng thú cuốn cuốn lọn tóc, nói: “Anh nghĩ xem em nên làm gì?”

“Anh……” Giọng nói của chàng trai tóc vàng mang theo sự e thẹn, tuy không nhìn thấy nhưng Tô Thanh Gia cũng có thể đoán được bây giờ cậu không vò đầu thì cũng đàn túm mép áo.

“Dạ?”

Carlos nghe thấy cô nói “Dạ” bằng giọng mũi, thân thể chợt cứng đờ, hạ thân khó có thể khống chế được, cậu chạy ra ban công thở phào nói: “Mỗi ngày anh đều muốn có một nụ hôn có được không?”

Tô Thanh Gia phát hiện tiếng nói của mình mang theo mùi vị mê hoặc, cô trở mình trong chăn,  “Được, em nghe anh. Moazzz ~~~”

Hạ thân chợt đau trướng, Carlos cảm thấy gió trên ban công như mang theo hơi nóng, câu “Em nghe anh” làm máu mũi của anh sắp chảy ra rồi.

“Nhận được rồi chứ?” Tô Thanh Gia hỏi.

Carlos gật đầu, gật xong mới phát hiện, Tô Thanh Gia không thể nhìn thấy, lại gấp gáp nói thêm: “Ừ, nhận được, nhận được, Bella......”

“Hả?”

“Anh rất vui.” Chàng trai tóc vàng cảm thấy ngay cả từ “Ừ” cũng có sức mê hoặc, ngay lúc cậu muốn đi tìm giấy để bịt mũi lại thì Tô Thanh Gia lại nói:

“Đó cũng là nụ hôn đầu của người ta, anh bồi thường thế nào đây?” Giọng nói lúc bị cảm của cô rất dịu dàng, nhưng ngữ khí mang đến khiến Carlos cảm thấy xấu hổ như bị trêu ghẹo.

Chàng trai tóc vàng đỏ mặt, lắp bắp nói: ” Này……Vậy em muốn bồi thường cái gì? Anh….” E thẹn một hồi Carlos mới nói hết câu, “Anh đều sẽ làm.”

Tô Thanh Gia phì cười, gương mặt trở nên lấp lánh, “Vậy tạm thời gác lại đã, chờ em nghĩ ra rồi mình nói tiếp.”

“Được, Bella, anh chờ em nghĩ, bao lâu cũng được.” Carlos mừng rỡ, trong lòng rạo rực.

Lúc cúp điện thoại, Carlos không lèo nhèo thêm, bởi cậu cảm thấy cả người đều nóng lên, cậu muốn đi tắm nước lạnh…

Khi tắm rửa, câu nói của Bella xoay vòng trong đầu cậu.

“Miệng của anh, rất ngọt.”

Càng tắm càng cảm thấy nóng, Carlos ôm đầu cười đến ngọt ngào.

Tô Thanh Gia ngủ một giấc, sau khi thức dậy tinh thần thoải mái, đầu không còn đau, mũi cũng không còn bị tắc, ông lão Louis dùng giọng London nói: “Bài mới đi, đến lúc tập luyện rồi. “

Nhìn ly rượu đỏ bị lắc trong tay “ông thầy”, Tô Thanh Gia lại đau đầu luyện đàn.

Louis nhìn học trò nhỏ đánh đàn rồi cười cười, thưởng thức từng ngụm từng ngụm rượu.

Tuổi trẻ thật tuyệt vời, có tình yêu xanh mát, chuyện tình đơn thuần, cùng với tiếng cười vang như chuông.

Không vướng chuyện thế tục, chỉ có dũng khí và can đảm.

Đáng tiếc, ông đã già rồi, những mối tình đẹp đẽ, đều đã cách xa ông.

Năm tháng đã qua, điệu flamencos [*] trong sàn nhảy không còn là giai điệu năm đó nữa, những mỹ nhân hoa bướm lần lượt đến như một làn sóng, rượu đỏ uống một chén rồi lại một chén, cô gái trong lòng ông đã dừng xoay tròn từ lâu.

[*] Điệu nhảy flamencos: là một nét đẹp riêng của nền văn hóa Tây Ban Nha. Có thể nói âm nhạc và vũ điệu flamenco mang đậm phong cách đặc trưng của nền vǎn hóa Tây Ban Nha hơn bất kỳ loại hình nghệ thuật nào khác. Trong tiếng đàn guitar réo rắt, những cô gái Tây Ban Nha xinh đẹp cống hiến cho du khách những điệu múa hết sức nồng nhiệt và rực lửa.

Louis nâng chén trên không trung, rồi hạ xuống uống một ngụm.

“Vì tuổi trẻ.”