*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Dâu Tây 

__________

Một ngày mới tốt đẹp bắt đầu bằng bữa sáng.

Minh Linh làm Pan con Tomate [*], cố ý bỏ thêm nhiều phô mai và chân giò hun khói, tiếp đó bà pha một ly sữa tươi ngọt ngào. Lọ hoa trên bàn được cắm thêm vài bông hồng tươi mới khiến tâm trạng con người ngào ngạt hương thơm.

[*] Pan con Tomate: Là món ăn sáng của người dân Tây Ban Nha. Gồm cà chua, bánh mì và một số nguyên liệu khác.

“Quý bà xinh đẹp ơi, xin thứ lỗi cho con nói thẳng, nếu hôm nay là ngày 23 tháng 4, con sẽ không ngần ngại mà tặng cho quý bà một đóa hoa hồng xinh đẹp.”

Minh Linh che miệng cười khanh khách, quay đầu vuốt ve chóp mũi xinh đẹp của Tô Thanh Gia.

“Lời khen này rất thú vị, nhưng để ba con tặng hoa hồng sẽ hợp lý hơn, mẹ nhất định sẽ rất thích hành động lãng mạn hiếm có ấy và tặng lại cho ông ấy một quyển sách ý nghĩa.”

“Được thôi, vì mẹ thích nên con đành nể mặt cho ba một cơ hội thể hiện.” Tô Thanh Gia nhún vai, mở tay ra.

Cô đội mũ, mặc váy trắng, bên hông buộc một dải lụa rộng bằng bàn tay, vì để nó trở nên nổi bật cô còn cố tình buộc nó thành hình đóa hoa, mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai, tóc mái cắt ngang chân mày. Thấy con gái xinh xắn như búp bê, Minh Linh lo lắng ngồi xổm xuống khuyên cô:

“Sau này Bella sẽ trở thành một cô gái đẹp như tiên nữ, đến ngày 24 tháng 3 [*], bảo bối của mẹ chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều hoa hồng từ các bé trai, mẹ không nỡ chút nào…”

[*] Ngày 24 tháng 3: Ngày 23/4 là ngày kỷ niệm Thánh George (Tây Ban Nha), cũng là lễ tình nhân truyền thống của địa phương, theo phong tục, đàn ông sẽ tặng hoa hồng cho bạn gái hoặc vợ của mình, ngược lại bạn gái hoặc vợ sẽ tặng lại sách như đáp lễ.

“Hôm đó anh nhất định sẽ không để Thanh Gia ra khỏi nhà.” Tô Tĩnh Khang vứt cho bà ánh mắt “em cứ yên tâm”, rồi rút một cành hồng từ trong bình hoa trên bàn.

“Cho dù hôm nay không phải lễ tình nhân nhưng em vẫn sẽ nhận được hoa hồng.”

Minh Linh e lệ, ngượng ngùng cầm cành hoa khiến trái tim Tô Tĩnh Khang nhộn nhạo không yên.

Nếu con gái không có ở đây, ông chắc chắn sẽ tặng cho bà một nụ hôn sâu.

Tô Thanh Gia cầm theo chiếc túi lụa màu xanh da trời, bên trong đựng một ít tiền lẻ. Chiếc túi này bà nội làm tặng cô khi cô đến Tây Ban Nha, đường may khéo léo tỉ mỉ, hoa văn cũng vô cùng xinh đẹp.

Trước đây lúc mười tuổi cô đã đánh mất chiếc túi này, khi ấy cô đau lòng suốt một thời gian dài, bà nội làm lại cái khác cũng không thể khiến cô vui hơn. Bây giờ được cầm lại chiếc túi đó, cô rất vui sướng.

Sắp xếp xong đồ chơi, sách vở, quần áo, đoàn người Lãnh sự quán từ từ đến cô nhi viện.

Trên xe còn bốn đứa trẻ khác, bình thường Tô Thanh Gia không thích ra khỏi nhà nên không hề có ấn tượng gì với chúng.

Tô Thanh Gia liếc mắt nhìn hai bé gái, một bé thoạt nhìn tầm mười một, mười hai tuổi, đầu ngẩng đầu cao như một con thiên nga trắng.

Cô bé nho nhỏ, nhát gan còn lại chắc tầm tuổi cô.

Hai cậu bé ra sức lấy lòng cô bạn thiên nga trắng, thiên nga trắng có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Tô Thanh Gia xoa huyệt thái dương, mối tình đầu khiến ai cũng không thể kiềm chế nổi, vừa khờ dại lại ngây ngô.

Tô Thanh Gia im lặng một lát rồi quyết định tiến lên làm quen với cô bạn cùng lứa.

“Chào cậu, mình là Tô Thanh Gia, năm nay tám tuổi, mình có thể làm bạn với cậu không?”

Rõ ràng cô bé khá sợ hãi nhưng nhớ tới lời ba đã dặn lúc trước, cô vẫn vươn tay ra bắt lấy tay đối phương

“Chào… Chào cậu… mình là Lưu Mộng Nhã, năm nay…năm nay tám tuổi.”

Tô Thanh Gia là một “bà dì quái dị” nên cũng không để bụng sự ấp úng của Lưu Mộng Nhã. Cô thậm chí còn cố ý dẫn dắt cô bé nói chuyện với mình.

Cảm giác “nô đùa” với người bạn nhỏ rất vui, nếu thiên nga trắng không nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt ngạo mạn mang hàm ý “Mi sẽ hối hận” thì sẽ càng vui hơn.

Tình cảm của những người bạn nhỏ bao giờ cũng bắt đầu nhanh chóng, Lưu Mộng Nhã rất nhanh đã xem Tô Thanh Gia là bạn tốt, lúc xuống xe còn nắm lấy tay Tô Thanh Gia.

Tô Thanh Gia: ⊙__⊙

Hôm nay bọn họ tới thăm những người bạn nhỏ khác ở cô nhi viện. Thiên nga trắng có vẻ hiểu biết, dẫn đầu cả nhóm đi phát quà cho mọi người.

Mỗi lần Tô Thanh Gia chuẩn bị phát đồ cho bạn này là lại bị thiên nga trắng giành lại đưa cho bạn khác, cô bé còn tỏ ra khinh thường như muốn nói: “Đồ ngốc”.

Cứ như vậy ba bốn lần, Tô Thanh Gia cũng mất hứng thú. Dĩ nhiên người “dì” này sẽ không chấp nhặt với cô gái nhỏ mắc bệnh công chúa này.

Sau khi được ba đồng ý, Tô Thanh Gia đi dạo một mình trong cô nhi viện.

Cô nhi viện được cải tạo từ trường học cũ, đằng sau còn có một sân thể dục nhỏ, Tô Thanh Gia choáng váng dựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời tươi sáng, khí hậu đặc trưng ở Địa Trung Hải, gió thổi ẩm ướt, cộng thêm không có sự xuất hiện của thiên nga trắng, đúng là không còn gì tốt hơn.

Thỉnh thoảng tiếng sột soạt lại truyền đến bên tai, vào mùa này, Barcelona đẹp như một bức họa.

Không giống với người hàng xóm Italia thận trọng mấy ngàn năm, Tây Ban Nha mang vẻ đẹp hoang dã khiến tâm trí người ta điên cuồng hướng về.

Tất cả sự đối lập ở đây đều tồn tại một cách hợp lý. Di tích cổ điển to lớn sóng vai cùng công trình kiến trúc hiện đại, ánh mặt trời Địa Trung Hải chiếu trên đỉnh núi tuyết Pyrenees [*], vũ điệu Flamenco nóng bỏng và những quán bar nhỏ đều là những thứ khiến người khác say mê.

[*] Pyrenees: Là dãy núi phía tây nam châu Âu tạo thành đường biên giời tự nhiên giữa Pháp và Tây Ban Nha.

Với tư cách là “Đóa hoa của châu Âu”, Barcelona tự biến mình thành mảnh đất xinh đẹp, mang màu sắc riêng, là minh chứng cho vùng đất sử thi huyền bí.

Tô Thanh Gia nhắm mắt hưởng thụ, lúc này cô đột nhiên phát hiện ra, ngoại trừ tiếng soàn soạt của lá cây thì dường như nơi này còn có tiếng thở dốc nặng nề.

Bản tính con người đều rất hiếu kỳ, cho dù lòng hiếu kỳ có thể giết chết chính mình.

Tô Thanh Gia đi theo tiếng động, vòng qua từng lùm cây.

Ánh mặt trời đầu chiều chiếu xuống khiến da hơi rát, Tô Thanh Gia cẩn thận đi dưới bóng râm.

Nơi này là sân thể dục nhỏ, chỉ lớn bằng 1/4 sân cô vừa nhìn thấy, trên đường chạy có một cậu bé tóc vàng đang hì hục chạy bộ.

Cậu ấy dường như đã chạy rất lâu, mặc dù cách xa nhưng Tô Thanh Gia vẫn có thể thấy được quần áo của cậu đã ướt đẫm.

Cậu bé tiếp tục chạy thêm gần mười phút nữa mới dừng lại, ngồi khoanh chân dưới bóng cây, cầm bình nước lên uống. Khoảng năm phút sau cậu bé lại đứng lên.

Bấy giờ Tô Thanh Gia mới phát hiện ra ở cuối đường chạy có một chiếc lưới được kết từ những nhánh cây đơn sơ, cậu bé chạy tới đặt cái lon rồi chạy về đá bóng vào nó.

Chạy tới chạy lui hơn hai mươi lần, tuy khoảng cách không quá xa nhưng mãi cậu bé mới đá trúng cái lon.

Cậu bé tóc vàng hiển nhiên không hài lòng với thành tích này, ảo não đá vài cái trên mặt đất. Sau khi ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy Tô Thanh Gia.

Bị “tiểu thịt tươi” biết chuyện mình nhìn trộm, Tô Thanh Gia ngượng ngùng chủ động đứng dậy.

Đến gần cô mới thấy mồ hồi trên người cậu bé ướt đẫm như vừa mới tắm xong, mái tóc vàng bết bát lộn xộn cuộn vào nhau, bộ quần áo Barca trên người cậu hình như là loại được chính phủ tặng miễn phí.

Điều khiến Tô Thanh Gia giật mình hơn cả là cậu bé đang trói hai cái túi được làm thô sơ như bao cát lên đùi.

Cậu ôm một quả bóng và cầm một bình nước cũ. Chiếc lon vừa bị đá đổ đang xoay lông lốc trên mặt đất.

Cậu bé này rất đẹp trai, đôi mắt xanh xám vừa lạ vừa quyến rũ, mê hoặc. Sống mũi phương Tây cao thẳng, lông mi dày rậm, mày kiếm cương nghị, hình như cậu là con lai.

Ngôn ngữ chính được sử dụng ở Barcelona là tiếng Tây Ban Nha, ngoài ra còn có thêm tiếng Catalunya. Đời trước Tô Thanh Gia đã sống ở đây nhiều năm nên cô có thể nói chuyện lưu loát.

Có điều bây giờ trong mắt ba mẹ, cô chỉ có thể giao tiếp đơn giản.

Tô Thanh Gia:: 囧

Là một người hâm mộ thầm lặng từng viết bài về bóng đá, từng hỏi qua các câu lạc bộ nên Tô Thanh Gia cũng biết được vài điều.

Cậu bé này muốn buộc bao cát để rèn luyện thể chất và sức bền. Người bình thường nên làm vậy nhưng trong tập luyện bóng đá, làm như vậy sẽ không có hiệu quả gì lớn.

Không mời mà tới, lại còn nhìn người ta lâu như vậy, Tô Thanh Gia muốn giúp cậu bé đẹp trai một tay.

Ở quốc gia này, trái bóng là món đồ chơi mà đứa trẻ nào cũng có thể chơi, những anh chàng đẹp trai đến từ hai câu lạc bộ lớn [*] đã khiến cả thế giới say đắm, điên đảo.

[*] Ở đây chỉ 2 CLB Real Madrid và Barcelona.

“Chào anh.” Tô Thanh Gia dùng tiếng Tây Ban Nha chào cậu.

“Em thấy anh đá bóng rất hay.” Cậu bé cúi đầu ôm chặt quả bóng, không để ý đến Tô Thanh Gia. Tô Thanh Gia chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vàng sáng chói dưới ánh mặt trời.

Cô thầm khen một câu trong lòng, màu sắc ấy thực sự rất thuần khiết.

“Anh thích đá bóng lắm à? Em xem anh tập một lúc lâu rồi. Anh đang rèn luyện thể chất sao?”

“………”

“Em tên Bella, anh tên gì?”

“………”

“Năm nay em tám tuổi, còn anh thì sao?”

“………”

“Em cũng thích bóng đá, chúng ta có thể cùng đá bóng không?”

“……..”

Tô Thanh Gia vắt óc tìm đề tài để nói nhưng cậu bé vẫn lạnh lùng, không nói lời nào.

Tô Thanh Gia suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục độc thoại.

“Phương pháp buộc bao cát trên chân không đem lại nhiều tác dụng đối với cầu thủ đá bóng.” Tô Thanh Gia cố tình kéo dài âm cuối, cẩn thận quan sát phản ứng của cậu bé.

Quả nhiên lần này cậu bé không yên lặng đứng đó như tượng gỗ nữa mà tai phải khẽ ngọ nguậy, Tô Thanh Gia nhìn thấy rất rõ ràng.

Đáng yêu quá đi ^*(–)*^

Sau khi tìm được chủ đề phù hợp, Tô Thanh Gia tiếp tục nói: “Sức bền không chỉ đơn giản là ‘sức chịu đựng’, chạy đều theo nhịp đúng là có thể nâng cao khả năng chạy bộ nhưng lại không thể nâng cao sức chịu đựng trong lúc thi đấu. Huống hồ anh buộc bao cát như thế sẽ khiến bản thân không thể cao lên.”

Cuối cùng cậu bé cũng ngẩng đầu, Tô Thanh Gia lại thấy mắt cậu thêm một lần nữa.

Nó đẹp như một đại dương sâu thẳm, mang theo chút u buồn, ẩn núp dưới hàng mi dài cong vút.

“Một giọt nước mắt của em là một ngôi sao trên bầu trời.”

Tô Thanh Gia đột nhiên nghĩ tới câu này.

Tô Thanh Gia hơi mê man, đến khi cậu bé gục đầu xuống cô mới vội bổ sung thêm.

“Anh phải biết bóng đá là một môn thể thao bao gồm nhiều động tác chạy nước rút và nín thở cường độ cao, ngoài ra còn có những động tác cường độ thấp giúp bổ sung lượng khí oxi vừa mất, nhằm chuẩn bị sẵn sàng cho đợt vận động với cường độ cao tiếp theo.”

Tô Thanh Gia nói một hồi dài, sợ cậu bé không hiểu nên cô muốn tìm cách giải thích dễ hiểu hơn.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn khô khốc đột nhiên vang lên.