*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây
_________
Thành phố Barcelona trải qua rất nhiều trận mưa lớn nhỏ, cây ngô đồng được tắm rửa xanh mượt, ở trong gió, dáng cây càng cao thẳng hơn. Học kỳ một qua đi, Carlos vẫn chưa nhận được câu trả lời từ phía Bella.
Nói đúng hơn, thậm chí cậu còn chưa nhìn thấy mặt cô.
Cậu từng đi xuyên qua mấy khu, trốn tập chạy đến trường chờ Bella tan học, chờ mong cô bé này có thể nói với cậu một câu, cậu không sợ……
Cho dù đó là lời từ chối.
Cậu sợ hãi suy nghĩ, lòng thấp thỏm bất an, Oleguer nói có thể Bella không thấy cậu thú vị nữa, ngoài ra còn có khả năng Bella ghét cậu.
Cậu không muốn Bella ghét cậu, hiện giờ cậu chỉ hy vọng Bella có thể nói với cậu vài câu, như vậy là quá đủ rồi.
Carlos điên cuồng tập bóng suốt ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, cậu bỏ tập, đi bộ mấy chục km tới trường búp bê Tây Dương đang theo học.
Cậu đứng chờ ngoài cổng, dù biết khoảng thời gian này không có người nhưng cậu vẫn luôn ngẩng cao đầu nhìn xung quanh. Mùa đông se lạnh, Carlos đứng chờ trong gió lạnh tận mười tiếng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên.
Bella ra ngoài.
Không chờ cậu nhìn rõ, búp bê Tây Dương mặc áo khóac trắng lập tức bước lên xe. Cậu chật vật đuổi theo, đám đông ùa ra dẫn đến nhiều trở ngại, mái tóc xinh đẹp màu đen dài tới eo tung bay trong gió, cuốn vào quần áo trắng, bắt mắt đến kì lạ.
Bella chỉ để lại cho cậu một bóng hình.
Carlos ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, dùng sức vò đầu, cậu biết cậu không nên chọc phá như vậy, là do cậu sai, tất cả đều tại cậu.
Mái tóc vàng bị cậu vò thành tổ chim, Carlos nghĩ, nếu cậu không nóng vội nói ra, có phải tất cả sẽ khác, họ vẫn sẽ là bạn thân nhất, mỗi cuối tuần, cô sẽ tới chơi với cậu, chứ không vội vàng lên xe bỏ đi thật xa như bây giờ.
Lúc quay trở về, Carlos đi ngang qua sân Camp Nou, tiếng la hét trong sân bóng có thể làm nhiệt huyết người ta sôi trào, một mình cậu tới quầy bán vé mua một vé.
Trời đã khuya, trận đấu này không có nhiều người xem, cho nên vẫn còn chỗ trống, chỉ là vị trí không được đẹp lắm. Carlos mang theo hộp nhạc lẳng lặng xem hết trận đấu.
Trận đấu kết thúc, Carlos không để ý đội nào đấu với đội nào, tỉ số như thế nào, những tiếng hoan hô từng sôi trào trong tâm trí cậu phảng phất như đã bị ngăn cách ở một thế giới khác, mắt cậu nhìn chằm chằm vào hộp nhạc, tay không ngừng vuốt ve.
Khi quay về La Masia, cậu vẫn mơ hồ nghe thấy âm thanh ồn ào náo động của mọi người. Sau khi nhận được sự đồng ý của các thành viên, ngày 3 tháng 2 tới họ sẽ thi đấu một trận đối kháng với U16.
Một năm qua, Carlos cùng các đồng đội thuận lợi chuyển lên U15, con đường của họ vẫn còn rất dài.
Huấn luyện viên đánh giá rất cao tinh thần tập luyện của các thành viên, không phân biệt là U15 hay U16. Lò đào tạo trẻ thích những đứa nhỏ có tính đột phá, thường xuyên tạo ra kỳ tích, bởi vì tương lai họ có thể trở thành người mang huy hoàng về cho Barca.
Bóng đá chính là một cuộc thi, chỉ khi có trí tuệ và sức mạnh tuyệt đối thì mới có thể khống chế được bóng.
Carlos lại viết một bức thư mời, cũng giống như những lần trước, cậu nhờ chuyển phát nhanh gửi tới nhà Bella. Cậu vẫn mang áo số 3, đeo trên tay tấm băng đội trưởng, chơi ở vị trí tiền vệ.
Cậu hy vọng nhờ trận bóng này cậu và Bella có thể làm hòa giống như trước đây, là bạn bè tốt của nhau.
Cậu rất mong lá thư này có thể khiến mối quan hệ giữa họ trở nên tốt đẹp hơn.
_________
Tô Thanh Gia rất nhanh đã nhận được thư, ngày 3 tháng 2 là ngày sinh nhật cô, cô biết thiếu niên tóc vàng kia muốn làm gì.
Cô phải điều trị cảm lạnh hơn nửa tháng, khi khỏi cô cũng không chủ động đến tìm Carlos như trước, thậm chí khi Carlos tới trường học tìm cô, cô cũng làm như không thấy.
Không phải cô đang trốn tránh, chỉ là cô muốn mỗi lần gặp phải biến cố lớn, Carlos có thể tự mình đứng ra đối mặt với tất cả. Cậu sẽ trưởng thành và mạnh mẽ hơn khi được tôi luyện trong “phong ba bão táp”.
Vậy nên sau khi suy nghĩ kĩ, Tô Thanh Gia quyết định không gặp Carlos. Là một cầu thủ, nếu dễ dàng ngã xuống trước khó khăn thì sao có thể vững vàng trên sân cỏ?
Nếu nói không đau lòng, đó là giả.
Ngày đó, lúc ở hành lang lớp học, cô đã nhìn thấy cậu bé tóc màu vàng tựa như ánh mặt trời nhỏ giữa ngày đông thấp thoáng ở phía xa.
Tô Thanh Gia lặng lẽ trốn sau cây cột ở cửa, góc này thật lí tưởng, nhìn từ ngoài vào sẽ không thấy cô. Cô nhìn thấy cậu bé tóc vàng ngẩng đầu, ánh mắt chất chứa lo âu, ngày đó cậu ăn mặc rất đẹp, áo khoác màu xanh nước biển phối với quần jean, thân hình cao ráo và vẻ ngoài đẹp trai đã biến cậu trở thành tâm điểm.
Tháng 1 là khoảng thời gian lạnh nhất, Tô Thanh Gia thấy Carlos đi giày đá bóng, lòng hơi lo lắng, cô rất muốn bảo cậu về đi nhưng vừa định bước chân ra lại nhận thấy mình không thể.
Lúc tan học, cô muốn tránh mặt Carlos nên đã cố ý trêu đùa thiên nga trắng để cô bé đi nhanh hơn, khiến cho Carlos không đuổi kịp.
Tô Thanh Gia áp mặt lên cửa xe nhìn theo Carlos, cậu thiếu niên tóc vàng suy sụp ngồi xổm xuống đất giống như Labrador không có nhà về, cô dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc đó của cậu đau khổ thế nào.
Cô không biết cậu bé sẽ tới đây, cậu cần thời gian.
Nhưng hôm nay, Tô Thanh Gia nhận được bức thư mời này, cô phát hiện thiếu niên này không giống như lời Lữ Mông của nước Ngô đã nói “Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.” [*]
[*] Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật. Đây vốn là câu nói của nhân vật được coi là “hữu dũng vô mưu” Lữ Mông, một vị tướng bên Đông Ngô.
Cậu sẽ không bao giờ cô độc chạy đến quảng trường Columbus, cậu muốn dùng cách riêng của mình để đối mặt với khó khăn.
Ngày 3 tháng 2, Tô Thanh Gia ra ngoài từ sớm, hôm nay cô mặc áo khoác màu xanh tựa như đôi mắt của Carlos. Khi cô đến, hai đội đang bắt đầu vận động làm nóng cơ thể, Oleguer không ở đây, Oleguer lọt vào danh sách cầu thủ chuyên nghiệp phải đi tập huấn, cái người hay lải nhải này cần phải cố gắng hoàn thành kì vọng đặt ra với tương lai, tất nhiên những kì vọng đó chắc chắn không thể vắng bóng người đẹp,
Đã lâu không nghe thấy Oleguer ríu rít bên tai, Tô Thanh Gia cảm thấy nhơ nhớ, nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy tiêu điểm chú ý, người khoác áo đá bóng màu xanh số 3 – Carlos.
U16 mặc đồ màu đỏ.
Mắt thiếu niên tóc vàng sáng rực lên, lúm đồng tiền hiện rõ trên má, Tô Thanh Gia thấy nụ cười đã lâu không thấy, khóe miệng cũng cong cong.
Hôm nay thời tiết tương đối ảm đạm, trên trời có mấy đám mây đen, không khí khá mát mẻ, thi thoảng có vài luồng gió lạnh thổi tới.
Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu.
Hai bên bắt đầu tấn công, thân hình cao lớn và kinh nghiệm thi đấu của U16 vượt xa U15, Carlos và Garcia là hai chìa khóa quan trọng nhất của U15. Tuy nhiên trong hai mươi phút đã qua không có một bàn thắng nào được ghi vào lưới U16.
Carlos thể hiện một cách xuất sắc khả năng quan sát và khống chế bóng mà một tiền vệ cần có. Cậu tựa như một vị tướng quân bày mưu lập kế trên chiến trường, ngàn dặm quyết thắng, vị tướng quân này không chỉ có tài điều binh khiển tướng mà còn có tốc độ vượt trội và sự linh động. Cậu chơi bóng một cách sáng tạo, dựa trên triết lí cá nhân.
Theo đánh giá ban đầu, thế lực hai đội tương đương nhau, đều thử thăm dò thực lực của đối phương. Nửa trận sau, Carlos quyết định thay đổi chiến thuật, chạy chỗ linh động và hoạt động rộng hơn, cố gắng tìm kiếm cơ hội đưa bóng vào lưới.
Tí tách, tí tách, tí tách……
Tô Thanh Gia nghe thấy âm thanh tí tách tí tách.
Trời mưa.
Khán phòng có tấm ngăn cách nên cũng không bị ảnh hưởng, trận đấu vẫn đang tiếp tục, không bao giờ có chuyện vì thời tiết mà bỏ dở trận đấu.
Carlos lau nước mưa trên mặt, mái tóc vàng thoát tục hàng ngày giờ đây cũng bị ướt nhẹp.
Tuy rằng khí hậu Địa Trung Hải luôn duy trì cán cân nhiệt độ dương, nhưng nước mưa thấm vào người vẫn không khỏi làm người ta rùng mình.
Huấn luyện viên hai đội yêu cầu tạm nghỉ để chỉnh đốn lại đội hình.
Carlos nhìn đồng đội lấy từ trong tủ ra một đôi giày khác để thay.
Cậu hơi hoảng hốt, sau đó cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu xanh trắng mới mua, không có hành động gì khác.
Garcia cột chắc dây giày, hỏi: “Carlos, không thay giày sao?” Rõ ràng cậu ta đang cảm thấy thắc mắc với hành động của Carlos.
Carlos định trả lời thì huấn luyện viên đi đến, nói: “Các em nhanh nhẹn lên, đến giờ rồi, tất cả mọi người cố lên!”
Sau tiếng hô cố lên, mọi người quay trở lại sân bóng.
Tô Thanh Gia cảm thấy gì đó khác lạ, nhưng cũng không rõ, có điều cô rất lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Carlos đá bóng trong mưa.
Là một cầu thủ, không gì sợ hãi hơn là bị cảm hoặc gãy xương.
Mặc dù chỉ bị cảm nhẹ nhưng có khả năng sẽ mang đến di chứng không tốt cho cơ thể, dẫn đến suy giảm trong lúc tập luyện, càng khó giải quyết hơn là một người cảm, có lẽ cả đội sẽ bị theo. Nếu cơ thể không khỏe mà vẫn cố tập luyện sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Còn việc gãy xương, cầu thủ gãy xương rất dễ trở thành “người thủy tinh”, không thể tiếp tục thi đấu, thậm chí phải giải nghệ.
La Masia rất chú ý tới sức khỏe của các cầu thủ, từ khi bắt đầu vào trung tâm huấn luyện, Carlos không tập bóng dưới mưa như trước nữa, bởi vì huấn luyện viên dặn họ phải biết quý trọng cơ thể của mình. Hôm nào trời mưa, cả đội sẽ di chuyển đến nhà thi đấu.
Thế nhưng lần này Carlos cảm nhận được sự bất đồng rất lớn.
Cậu chuyền cho số 7, bóng lại ngoài ý muốn lệch khỏi quỹ đạo mà cậu dự đoán, trật một mảng lớn.
Cậu dùng tay giải thích với đồng đội, đồng thời nhận đó là sai lầm của mình.
Tô Thanh Gia càng lúc càng nôn nóng. Cô có dự cảm sẽ có tình huống không tốt gì xảy ra.
Tuy nhiên cô không thể ngờ là nó lại tới nhanh đến vậy.
Carlos mở rộng phạm vi chạy, nhưng tới lúc đỡ bóng, cậu lại té ngã.
Cậu bò lên, tiếp tục chạy, không bao lâu sau lại ngã tiếp. Phía trước và phía sau, tổng cộng té ngã bốn năm lần, cái trán của cậu cũng đã sưng đỏ.
Carlos có thể cảm nhận được đùi đã trầy da nghiêm trọng, chỗ va chạm đang rất đau.
Mưa tiếp tục rơi, không có xu hướng tạnh lại, cầu thủ của U15 hoàn toàn bị loại bỏ, bọn họ như một đống cát, không còn sức lực, U16 bắt đầu đột phá, liên tục ghi bàn.
Tiếng còi vang lên.
“3 – 0. U16 thắng!”
Carlos được đồng đội đưa xuống dưới.
Bọn họ thua trận với một mớ hỗn độn.