*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Ngôn

Beta: Dâu Tây 

____________

Tô Thanh Gia mặc váy tennis màu hồng đào, áo thể thao ngắn tay màu trắng, buộc cao mái tóc đen, để lộ cái trán trơn bóng, lưng đeo ba lô trắng. Cô nhìn bản thân trong gương, mỉm cười: Tô Thanh Gia, cố lên, Carlos cần mày.

Cô phải bắt đầu từ việc điều khiển cảm xúc và bình ổn tâm trạng bản thân, tuyệt đối không thể để cậu thiếu niên chân thành kia phải thất vọng.

Dưới ánh mặt trời nóng nực của ngày hè, lắc tay ngọc trai trên cánh tay trắng ngần phản lại những tia sáng long lanh.

Bức tượng đồng Columbus trên quảng trường vẫn đứng yên như cũ.

“Carlos, đã lâu không gặp.” Tô Thanh Gia ngồi xuống cạnh cậu.

Carlos sửng sốt một lúc lâu, kinh ngạc, vui sướng, lo lắng rồi lại ảo não, tất cả cảm xúc lần lượt hiện lên trong mắt, cậu cầm hoa quả, ấp úng nói: “Em…… em…… Bella, em ăn chút đi.”

Tô Thanh Gia lấy từ trong túi ra hai tờ giấy đưa cho Carlos, lúc sau mới cầm một quả anh đào: “Anh cầm trước đi.”

Lỗ tai Carlos ngọ nguậy, run rẩy tiếp nhận. Đó là 2 tấm vé xem trận đấu giữa câu lạc bộ Barca với câu lạc bộ Atletico Madrid diễn ra tại Camp Nou vào sáng nay.

Tô Thanh Gia nuốt ruột anh đào, miệng lưỡi linh hoạt nhổ hạt ra: “Chúng ta đến xem trận đấu đi, coi như là vì em, có thể chứ?”

“Anh……” Carlos do dự.

“Tới Barcelona lâu như vậy nhưng em chưa từng được xem một trận đấu thực thụ, anh không muốn giúp em hoàn thành tâm nguyện nhỏ này sao?” Tô Thanh Gia nói.

Carlos cất vé vào túi, kéo góc áo: “Vậy đi luôn bây giờ sao?”

Tô Thanh Gia cười như một con hồ ly nhỏ, dọn đồ trên ghế dài, búi tóc trên đầu hấp dẫn ánh mắt của Carlos: “Đi thôi đi thôi, nếu không sẽ không kịp.”

Sân vận động Camp Nou cách La Masia một bức tường. Tô Thanh Gia hi vọng sân bóng có sức chứa 10 nghìn người này có thể chứa một người vô cùng đặc biệt, không giống những cầu thủ bình thường khác. Đó là Carlos của cô.

La Liga vừa mới khởi tranh, cô không muốn vì chuyện cũ mà phải rời sân.

Carlos cẩn thận theo sau Tô Thanh Gia. Dọc đường đi, thi thoảng cậu lại nhìn trộm Tô Thanh Gia vài cái. Cô đi theo mái hiên, tay nghịch tóc, mặt ửng hồng.

Sân bóng Camp Nou là sân vận động lớn nhất Châu Âu, là chứng nhân của vô số trận cầu lớn nhỏ, đồng thời nó cũng chính là sân nhà của Barca. Tại nơi này, mỗi viên gạch, mỗi viên ngói đều ghi lại lịch sử huy hoàng, mỗi chỗ ngồi trên khán đài đều là ký ức, là kỉ niệm của các thế hệ trước.

Camp Nou cũng từng chứng kiến rất nhiều lần Barca chạm tới đỉnh cao Châu Âu, là Jerusalem [*] trong lòng vô số fan nữ nói riêng, người hâm mộ đội bóng đỏ xanh nói chung.

[*] Jerusalem: là 1 thành phố thuộc Israel, nơi sản sinh ra ba tôn giáo: Thiên Chúa giáo, Hồi giáo và Juda giáo. Trong truyện, Jerusalem được hiểu theo nghĩa là “vùng đất thiêng” của các fan nữ (ý là ở đây có nhiều cầu thủ đẹp trai khiến phái nữ say mê).

Chỗ ngồi của Tô Thanh Gia ở tầng thứ hai, ghế dựa màu xanh, có thể nhìn thấy toàn cảnh sân cỏ xanh mát. Cảnh tượng và màu sắc bừng bừng sức sống tựa như đáy lòng mỗi người đều hừng hực cháy lên một ngọn lửa rực đỏ.

Camp Nou được thiết kế vô cùng tráng lệ. Tòa kiến trúc xây bằng xi măng cốt thép này đã biến tình cảm và niềm đam mê bóng đá của bao lớp cầu thủ thành những giọt mồ hôi.

Khán đài của Camp Nou gồm ba tầng, tầng thứ nhất là ghế dựa màu đỏ, tầng thứ hai là màu xanh, độ dốc tương đối thấp, không gian rộng lớn, thoáng đãng, không hề có cảm giác chật chội, ngột ngạt.

Trên bục cao, đối diện khán đài có khắc khẩu hiệu bằng tiếng Catalunya “Mes Que Un Club” (Hơn cả một câu lạc bộ). Khẩu hiệu này đã xô ngã thời gian, đánh bại không gian để tồn tại qua bao thế hệ.

Đúng 9 giờ 30 phút, tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Đây là cuộc chiến giữa hai đội đứng đầu bảng! Cả sân cỏ ngập mùi thuốc súng.

Trên sân ngập tràn tiếng la rung trời, các fan không kể nam nữ hay già trẻ, mặt ai nấy đều đỏ bừng, thậm chí còn nổi cả gân xanh.

Họ gần như dồn toàn bộ sức lực vào việc hò hét, cổ vũ, đến khi âm thanh nghẹn lại vì khô họng, họ cũng không dám uống nước vì sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc lóe sáng hay đau tim nào đó.

Đây là lần đầu tiên Carlos chân chính vào Camp Nou xem đá bóng. Khác hoàn toàn với tiếng la mơ hồ ở ký túc xá, cậu cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình của fan qua những làn sóng cuồn cuộn. Barca ghi bàn thắng đấu tiên sau năm mươi ba phút thi đấu, đội nhà với Madrid tạm thời hòa nhau.

Nhóm fan Barca bắt đầu cất giọng đồng ca:

“Chúng ta hò hét trên sân bóng,

Chúng ta là fan của Barcelona,

Chúng ta đến từ bốn phương tám hướng, chẳng phân biệt tuổi hay màu da.

Ngọn cờ thắng lợi tung bay trên cao,

Xanh là màu sắc chủ đạo của đội,

Cả đội dũng cảm giao tranh.

Nào chúng ta hãy hô vang tên đội,

Barca, Barca, Barca!”

Carlos cũng hát cùng họ, cùng nhau chia sẻ niềm vui khởi nguồn từ nhóm dũng sĩ chạy trên sân cỏ, mang vinh quang về cho thành phố:

“Cầu thủ cùng fan đoàn kết ở bên nhau,

Không gì có thể địch nổi chúng ta,

Chúng ta nhiều lần lên bóng,

Không có ai là đối thủ của các anh, Barca hùng mạnh không gì là không thể thắng.

Ngọn cờ chiến thắng tung bay ở trên cao,

Lam là màu chủ đạo của đội.

Nào chúng ta hãy hô vang tên đội,

Barca, Barca, Barca!”

Gần mười vạn người hợp xướng, rót một liều thuốc kích thích cho “những người hùng” trong lòng.

Từng hành động của nhóm cầu thủ đều in sâu vào trái tim mọi người, Tô Thanh Gia buộc phải gân cổ lên để nói chuyện với Carlos, nói quá nhỏ sẽ bị làn sóng âm thanh ở đây bao phủ.

“Carlos, anh xem, bọn họ phối hợp với nhau rất tốt!”

“Đúng, bọn họ là niềm kiêu ngạo của Barca, là niềm kiêu ngạo của chúng ta!” Carlos kích động trả lời, vô cùng vinh dự.

Tô Thanh Gia chỉ vào thảm cỏ xanh: “Anh nhìn cầu thủ số 6, anh ấy ít khi chạm bóng nhưng lại liên tục hỗ trợ tấn công khiến mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Còn thủ môn, lần nào anh ấy cũng liều mình chặn bóng, nếu không có anh ấy, vừa rồi quả bóng sẽ bay thẳng từ góc trái vào lưới. Người vừa mới sút bóng mang áo số 4, nhận bóng và điều chỉnh bóng rất tốt, lực sút cũng mạnh.”

Carlos chuyển tầm mắt sang gương mặt thiên thần của cô, đôi mắt xanh xám phản chiếu màu xanh biếc: “Đúng vậy, bọn họ ai cũng thi đấu tốt.”

Cậu đã nhìn ra dụng ý của Tô Thanh Gia khi dẫn cậu tới đây, thực sự rất rõ ràng, cô muốn nói cho cậu biết ý nghĩa của tinh thần đoàn kết và lối sống đồng đội.

Tại nơi chỉ cách trại huấn luyện La Masia một bức tường, có thứ gì đó lặng lẽ nảy mầm trong lòng Carlos.

Trận đấu kết thúc, đội thường đứng đầu bảng những giải đấu lớn – Barca thắng Atletico Madrid với tỉ số 2:1. Các cầu thủ quỳ gối về phía nam khán đài sân Camp Nou, thể hiện sự tri ân. Fan Barca bắt đầu nhiệt liệt ăn mừng, Tô Thanh Gia và Carlos xuyên qua đám người đông đúc rời khỏi sân vận động.

Tô Tĩnh Khang mang bữa trưa đến cho họ, là pizza rất ngon. Trước khi đi, ông bố trẻ tuổi đưa cho Tô Thanh Gia một cái bình.

Đó là một cái bình cổ dài bình thường, dưới đáy có một quả bóng tinh xảo.

Tô Thanh Gia sờ chiếc vòng trên tay, liếc xéo cậu một cái: “Anh đoán thử xem em dùng nó để làm gì?”

“Anh……” Carlos nhìn chằm chằm vật trên tay cô, đáy lòng thấp thỏm.

“Đây là một cái bình, chỉ khi cho nước vào bên trong thì quả bóng mới có thể nổi lên.” Tô Thanh Gia nhìn vào mắt cậu: “Hiện tại em và anh cùng tìm người qua đường xin nước, nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể cho anh một chén nhỏ.” Tô Thanh Gia lấy ra một cái chén nhỏ, ước chừng chỉ có thể chứa vài giọt nước.

Carlos do dự không biết làm sao, mắt chớp chớp, theo bản năng muốn từ chối.

“Carlos.” Tô Thanh Gia dùng tay chạm lên đầu cậu, “Anh nghe em nói, anh sợ giao tiếp và sợ bị người khác làm tổn thương. Nhưng mà Carlos, thế giới này không đáng sợ như vậy, anh xem, em nguyện ý tiếp cận anh, rồi sau đó chúng ta trở thành bạn tốt? Đương nhiên nếu người khác không sẵn lòng để ý tới anh, anh cũng có thể học cách thử làm quen với họ.”

Tô Thanh Gia đặt chén vào tay cậu: “Carlos, em làm cùng anh, tin em, tin chính mình được không?”

Trong thế giới của người bị bệnh trầm cảm, họ bài xích tất cả các nhân tố ngoại trừ bản năng; họ sinh ra mẫn cảm một cách vượt quá tưởng tượng.

Tô Thanh Gia muốn đưa cậu thoát khỏi vùng biển cô độc, tiến đến một đại lục mới ở phương xa.

Muốn trở thành một cầu thủ bóng đá, Carlos phải học được cách phối hợp đồng đội. Dĩ nhiên trước đó, cậu phải học cách giao lưu, hòa nhập với người khác.

Biện pháp hiện tại cô dùng hơi cũ nhưng lại là một phương pháp được giới tâm lý học công nhận, có hiệu quả trong việc trị liệu chướng ngại giao tiếp.

Carlos thấy bóng hình của mình trong ánh mắt trong trẻo của cô.

Dưới bóng cây, xung quanh cô như được bao phủ ánh sáng nhàn nhạt của châu ngọc.

“Vậy em…… không cần đi đâu.” Carlos nghe thấy giọng mình nói.

Tô Thanh Gia thở phào nhẹ nhõm, dù là phương pháp cũ nhưng ít ra bây giờ nó vẫn hữu dụng.

Nhóm fan trước cửa sân vận động Camp Nou hào hứng bàn luận, trận đấu vừa nãy làm họ khó bình tĩnh nổi.

Trên thực tế, họ còn có thể nói một hơi không ngừng suốt mấy ngày, mãi đến khi trận đấu tiếp theo diễn ra.

Carlos gian nan nói chuyện với người qua đường. Cậu chưa bao giờ tìm kiếm sự trợ giúp của người khác nên muốn mở miệng quả thực là chuyện rất khó khăn.

Tô Thanh Gia đi theo giúp cậu.

Nhìn cậu chặn người đi đường, nhìn cậu mở miệng nói ra câu đầu tiên, nhìn cậu cẩn thận rót nước vào chén rồi đổ vào trong bình cao.

Mùa hè nóng bức, mái tóc vàng của Carlos rũ xuống gáy, mồ hôi chảy ra làm cho quần áo ướt nhẹp.

Carlos dần dần thành công nhận được sự giúp đỡ của nhiều người. Quả bóng nổi lên trên một đoạn.

Tô Thanh Gia mua một chiếc kem ly vị trà xanh, phía trên rải chocolate và có hai cái thìa. Tay Carlos bận bịu nên cô đành đút cho cậu ăn, cứ lần lượt mỗi người một miếng.

Ngọt quá! Carlos chép miệng, lau vùng trán đổ đầy mồ hôi.

Đến chiều, Carlos đổ được hai phần ba bình. Quả bóng nổi trên mặt nước, bình thủy tinh trong suốt khúc xạ ánh sáng bảy màu.

Ở cửa La Masia, bác bảo vệ đã ăn xong bữa tối và đang thưởng thức một cốc bia lạnh. Đối với ông mà nói, đây là điều vô cùng tuyệt vời.

Huấn luyện viên Bernar Jess đã nhiều ngày không gặp cũng đi về phía hai người. Tay ông cầm một cái bình đã chứa nước giống hệt Carlos.

“Cậu bé, em không cần xin, thầy sẽ cho em.”

Trong lúc Carlos hoảng loạn, Bernar Jess đổ nước vào: “Có một số người muốn nghe lời xin lỗi của em.”

Theo hướng ngón tay của Bernar Jess, Carlos thấy một đám người vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đó là thành viên đội Vàng đã cãi nhau với cậu vào nửa tháng trước, tổng cộng có mười người.

Họ đứng ở bên kia đường, tay bưng một chén nhỏ.

Carlos quay đầu nhìn Tô Thanh Gia, Tô Thanh Gia mỉm cười vẫy tay trái, lắc tay rực rỡ lấp lánh.

Cậu siết chặt bình nước trong tay, đi về phía các thành viên đội Vàng.