Cận Duệ vươn tay lấy chiếc đồng hồ trên sách địa lý, nhưng lại bị Lê Tốc phủi ra.

Cô vội vàng rụt quyển sách đang đưa ra ngoài cửa sổ lại: “Cậu từ từ rồi đụng vào, tớ vừa mới dán xong đấy. Ông ngoại nói tốt hơn hết là nên để vài ngày sau rồi hẳn đeo, lúc đó keo mới dính chắc…”

Lúc nói chuyện, Lê Tốc phát hiện ra chàng trai đứng bên cạnh Cận Duệ.

Ăn mặc vô cùng lạ, không hiểu sao lại mặc hai lớp áo khoác, trông có vẻ còn sợ lạnh hơn cả Cận Duệ.

Cậu ta còn đeo một cặp kính rất đặc biệt, che đi nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại thì đang quấn khăn choàng cổ.

Giống một tên sát thủ.

Lê Tốc đột nhiên nhớ ra hôm nay Cận Duệ ra ngoài để đón bạn.

Cô giơ tay lên, thử chào hỏi người bạn không lộ mặt của Cận Duệ: “Hi?”

“Hi.”

Người bạn này cũng vẫy tay với cô, sau đó thúc giục Cận Duệ: “Ở Linh Thành của các cậu thích đứng ở ngoài nói chuyện à? Trời lạnh như vậy, tớ sắp chết cóng rồi.”

Lê Tốc có chút ngại ngùng, cảm thấy dường như mình đang lãng phí thời gian của bọn họ.

Nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Các cậu đã ăn tối chưa?”

Người trả lời chính là bạn của Cận Duệ: “Chưa ăn, A Duệ sẽ nấu cơm tối, bọn tớ ở nhà tùy tiện ăn chút gì đó cũng được.”

Cô cảm thấy sự thúc giục của bạn Cận Duệ không phải nhằm vào mình, có lẽ thật sự là vì lạnh, Lê Tốc hơi yên tâm một chút.

Cùng không biết tại sao, nhưng cô chỉ hy vọng rằng mình không để lại ấn tượng gì xấu với người bạn mà Cận Duệ đưa về.

Lê Tốc chưa đóng cửa sổ lại, cũng không tạm biệt họ.

Cận Duệ cười khẽ hỏi cô: “Còn cậu thì sao? Sang đây cùng ăn chút gì nhé?”

“Được!”

“Vậy lát nữa cậu nhớ qua, tớ đưa bạn vào nhà trước.”

Lê Tốc vui vẻ đóng cửa sổ lại, nói xuyên qua lớp kính: “Tớ qua ngay đây!”

“A Duệ, cậu sống ở đâu?” Tào Kiệt run rẩy hỏi trong gió.

“Nhà bên cạnh.”

Tào Kiệt đẩy chiếc vali màu hồng của mình, đi vòng qua đống bắp cải trước cửa nhà Lê Tốc, vội vàng đứng trước cửa nhà Cận Duệ: “Nhanh lên, nhanh lên, mở cửa nhanh lên, tớ mặc hai chiếc quần ấm cũng chịu không nỗi, ở đây lạnh quá.”

Nhìn thấy Cận Duệ lấy chìa khóa ra, Tào Kiệt sững sờ.

Những thứ được gắn trên móc khóa có dây đeo màu vàng OFF-WHITE là gì vậy?

“A Duệ, đây là cái gì? Mỹ nữ bất biến sao?”

“Thủy thủ mặt trăng.”

“Cậu có biết là bây giờ mắt thẩm mỹ của cậu rất kỳ quái không?”

“Lấy từ trong máy đồ chơi ra, cậu nói mắt thẩm mỹ của tớ kỳ quái mà không thấy ngượng sao?”

Tào Kiệt suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy trong máy đồ chơi không thể chỉ có một mình móc khóa được.

Cậu ta dùng bộ não bị gió đông ở Linh Thành thổi đến trống rỗng để suy nghĩ một lúc mới hiểu ra việc Cận Duệ đeo móc khóa của con gái, rất có khả năng là có liên quan đến cô gái đáng yêu nhà bên cạnh.

Một giọng nữ vui vẻ truyền ra từ căn nhà cũ kỹ không cách âm ở bên cạnh: “Ông ngoại ơi, cháu không ăn cơm ở nhà nữa, Cận Duệ chuẩn bị nấu cơm, cháu qua nhà bên cạnh ăn chực!”

“Hả, không ăn cơm ở nhà sao? Vậy cháu mang hai cái bánh vừng đó sang đi, ông vừa mới chiên xong, tranh thủ ăn lúc còn nóng.”

“Ông ngoại, ông keo kiệt quá, ông chỉ cho cháu lấy hai cái thôi sao? Cận Duệ còn có bạn đến nữa. Ba người bọn cháu kiểu gì cũng phải lấy 6 cái, đây là mấy cái?”

“Bảy, tám cái gì đó.”

“Vậy thì cháu lấy hết nhé?”

Tay nghề của mình được yêu chuộng, ông cụ cũng vui mừng, lớn giọng nói: “Lấy đi lấy đi, lấy hết đi, nếu không đủ thì chạy về nói với ông ngoại, ông chiên thêm cho các cháu.”

“Ông ngoại là tuyệt nhất, vô địch thế giới, he he!”

Cận Duệ mở cửa ra, nghe cuộc trò chuyện ở nhà bên cạnh, anh cúi đầu cười.

Tào Kiệt lạnh muốn chết, chui vào phòng thay giày rồi mới quay lại.

Vừa quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy Cận Duệ đang đứng ở cửa, trên mặt còn nở một nụ cười.

“A Duệ, lần này cậu về Linh Thành thật sự thay đổi rất nhiều.”

“Có sao?”

“Có cảm giác cuối cùng cậu cũng có tình người.”

“À.”

Hai người bọn họ đi vào phòng còn chưa đầy 2 phút, Lê Tốc đã mang bánh vừng đến.

Tào Kiệt đã cởi áo khoác, kính trượt tuyết và khăn quàng cổ ra, đang ngồi trên ghế sô pha.

Hệ thống sưởi ở Linh Thành rất tốt, trong nhà cũng nóng, Tào Kiệt không còn lạnh nữa, cậu ta nghĩ đã đến lúc mình phải chào Lê Tốc một cách nghiêm túc.

Định gọi là “Cô gái đáng yêu”, nhưng Cận Duệ từng nói không cho cậu ta gọi bậy bạ, mất công dọa người ta.

Mặc dù cảm thấy cô gái dám dùng keo 502 để dán J12 đứng trước mặt mình không dễ bị dọa như vậy, nhưng cậu ta vẫn ngồi thẳng người và nghiêm túc nói: “Xin chào Lê Tốc, tớ từng nghe A Duệ nhắc đến cậu, tớ tên Tào Kiệt, rất vui khi được gặp cậu.”

Nói xong, Tào Kiệt đưa tay ra, cười nói: “Bắt tay cái chứ?”

Lúc nãy chào hỏi trên hành lang còn có chút tùy ý, nhưng bây giờ lại nghiêm túc như vậy, giọng nói lúc gọi tên cô cũng giống như trên chương trình truyền hình CCTV vậy.

Lê Tốc có chút sững sờ, đặt chiếc đĩa đang đựng bánh vừng lên bàn cà phê, do dự rồi đưa tay ra.

Cô chuẩn bị bắt tay Tào Kiệt thì Cận Duệ từ trong phòng ngủ đi ra.

Anh thay một chiếc áo ngắn tay, ném cục sạc điện thoại trên tay vào lòng Tào Kiệt: “Lại đây tớ bắt tay với cậu nhé?”

Tào Kiệt cầm lấy cục sạc, cười đến nỗi ngã xuống ghế sô pha.

Lê Tốc không hiểu ‘bắt tay’ là gì, cô rút tay về, cảm thấy có chút khó hiểu.

Điểm buồn cười của bọn con trai thật là kỳ quặc!

Cận Duệ giúp cô rót một ly nước đặt lên bàn cà phê, Lê Tốc đưa bánh vừng qua: “Vừa mới ra lò đấy, ăn không?”

“Cảm ơn.”

Tào Kiệt từ trên sô pha đứng dậy, vô cùng quen thuộc thò tay ra lấy: “Tớ cũng muốn thử, tớ chưa từng ăn món này.”

Cậu ta cắn một miếng lớn rồi mới nhận xét: “Ái chà, ngon quá.”

Cậu ta là người miền Nam, lần đầu tiên đến Linh Thành, cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ.

Ăn một cái bánh vừng cùng phải kéo người khác đến để phân tích sự khác biệt giữa đồ ăn nam và bắc, nhưng hai người đối diện lại chẳng có ai quan tâm.

Lê Tốc đang ngồi trên ghế sô pha.

Cận Duệ đứng ở bên cạnh cô, khom lưng xuống hỏi: “Cánh gà để trong tủ lạnh, có thể sẽ ăn trễ một chút, có đói không?”

“Trễ một chút cũng không sao cả.”

Lê Tốc cắn bánh vừng, lắc đầu: “Cậu biết nấu ăn thật sao? Nấu cánh gà à? Có cần tớ giúp không?”

“Không cần, chỉ cần đợi và ăn là được. Cánh gà coca hay cánh gà om?”

“Coca!”

Tào Kiệt cắn mạnh lên miếng bánh vừng: “Sao không có ai hỏi tớ muốn ăn vị gì thế!”

Trên bàn cà phê có chiếc bật lửa, sau khi Cận Duệ đi vào bếp, Tào Kiệt cầm bật lửa lên, lấy một gói thuốc từ trong túi quần ra, hỏi Lê Tốc: “Cậu có để ý nếu tớ hút một điếu thuốc không?”

Cận Duệ đóng tủ lạnh, trả lời thay cho Lê Tốc: “Để ý.”

“A Duệ, vậy chúng ta ra ngoài hút là được rồi, tớ mặc thêm đồ, chúng ta ra cửa hút một điếu rồi vào lại.”

“Tớ bỏ thuốc rồi.”

Tào Kiệt giật mình: “Bỏ rồi? Nói bỏ là bỏ sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

Lê Tốc vẫn đang ăn bánh vừng, thản nhiên nói: “Hút thuốc không tốt, không tốt cho sức khỏe, cũng không tốt cho những người xung quanh. Ông cụ Tiền ở tòa nhà đối diện cũng vì hút quá nhiều thuốc mà bị ung thư phổi đấy.”

Tào Kiệt vô thức nhìn về phía phòng bếp, Cận Duệ đang cầm một lọ gia vị, cúi đầu cười, cười xong thì nhìn Tào Kiệt một cái, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng: “Gia giáo nghiêm khắc, không còn cách nào khác.”

Gương mặt Tào Kiệt không chút cảm xúc: “Hay là cậu đừng nấu cơm nữa.”

Hay lắm, ăn cơm chó thôi cũng no rồi!

Tào Kiệt nhàn rỗi không chịu được, vốn dĩ Cận Duệ không nói nhiều, cùng cậu ta nói chuyện trên cả quãng đường từ sân bay về đến đây đã hết sức kiên nhẫn rồi, chắc chắn không muốn quan tâm cậu ta nữa.

Cậu ta dứt khoát kéo Lê Tốc đến nói chuyện, hỏi khi nào tuyết tan, hỏi mấy ngày nay tuyết có rơi không, hỏi một loạt câu hỏi.

Mặc dù bên ngoài trời lạnh nhưng cậu ta lại có chút trông đợi: “Hay là cậu dẫn tớ đi dạo một vòng quanh đây đi?”

“Được.”

Cận Duệ cười một cái: “Cậu không sợ lạnh nữa sao?”

Ngược lại Lê Tốc lại rất hào hứng: “Nhà tớ có miếng dán giữ nhiệt, tớ lấy một ít cho Tào Kiệt, dán vào sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Tào Kiệt dán miếng dán giữ nhiệt lên, mặc hai lớp áo khoác một cách khó khăn rồi cùng Lê Tốc đi ra ngoài.

Trước khi đi, Cận Duệ nói với cậu ta rằng nếu đã ra ngoài thì tiện thể xuống lầu mua coca về để nấu cánh gà.

Bầu trời đã tối hẳn, nhà nhà đều bật đèn điện lên.

Trên trời có sao và trăng sáng, tuyết rơi khắp nơi tạo thành một màu xanh biếc mờ ảo dưới ánh trăng.

“Bắp cải này dùng để làm gì? Sáo trước nhà nào cũng có, những nhà này đều bán bắp cải sao?”

Lê Tốc đi phía trước, nói cho cậu ta nghe về những phong tục cổ ở Linh Thành, nói những người lớn tích trữ bắp cải, phơi khoai tây và đậu rán vào mùa đông.

Cô vừa nói vừa nắm tuyết sạch trên lan can hành lang tạo thành một quả cầu tuyết: “Tào Kiệt, đưa tay ra, tớ cho cậu cái này.”

Tào Kiệt đưa tay ra, một quả cầu tuyết trắng và tròn được đặt lên tay cậu ta.

Cậu ta vô cùng kinh ngạc: “Trời, cậu hay thật đấy, sao làm tròn được vậy chứ. Thật là dễ thương, đây là lần đầu tiên tớ được chạm vào quả cầu tuyết thật.”

“Ở Giang Thành không có tuyết sao?’

“Cũng có, nhưng vừa rơi xuống đất đã tan rồi, không làm quả cầu tuyết được.”

Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tốc gặp người chưa từng thấy tuyết, cô đề nghị: “Hay là lát nữa tớ đưa cậu đi đắp người tuyết nhé?”

“Thôi đi, lạnh quá, tớ sợ ở ngoài lâu sẽ chết cóng mất.”

“Vậy thì đắp trước cửa nhà, làm một cái nhỏ nhỏ đặt trên lan can, không đáng ngại, cũng dễ làm.”

Tào Kiệt nhìn Lê Tốc một cái, cô không hề sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo lông vũ, còn không thèm quấn khăn choàng cổ, lúc nói chuyện sẽ phả ra một luồng sương.

Một người có tính cách hướng ngoại, hoạt bát, ánh mắt cũng hiện lên sự vui vẻ.

“Cậu và A Duệ quen nhau từ trước sao?”

“Đúng vậy, hai nhà bọn tớ là hàng xóm của nhau, từ nhỏ đã chơi chung.”

“Lê Tốc.”

“Hả?” Đột nhiên bị gọi cả họ lẫn tên, Lê Tốc không hiểu tại sao, quay đầu lại nhìn Tào Kiệt.

Tào Kiệt thật sự sợ lạnh, hơn nửa khuôn mặt đã chui vào khăn choàng cổ, mí mắt và trán đã lạnh đến nỗi đỏ lên, nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu.”

Bên ngoài gió lớn, chiếc mũ trên áo khoác của Lê Tốc bị thổi tung lên, chạm vào sau đầu cô, cô đè chiếc mũ xuống, chưa nghe thấy Tào Kiệt nói gì, quay đầu lại hỏi cậu ta: “Cậu nói gì vậy?”

“Không có gì.”

Tào Kiệt nhìn bầu trời đêm ở Linh Thành, nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp Cận Duệ, đột nhiên cười: “Kể vài chuyện của A Duệ cho cậu nghe, cậu có muốn nghe không?”

“Nghe chứ!”

Lần đầu tiên Tào Kiệt gặp Cận Duệ là lúc học cấp 2.

Thực ra cậu ta đã nghe đến tên Cận Duệ từ lâu rồi, nghe nói là một cậu bé mà ba cậu ta tình cờ quen được, nhỏ hơn cậu ta một tuổi, nhưng lại được ba cậu ta gọi là tình bạn không tuổi tác.

Trên bàn ăn của một nhà ba người họ, ba cậu ta thường nói “là A Duệ đề nghị…”, “A Duệ thật sự rất thông minh …” để bắt đầu chủ đề về “Cận Duệ”.

Hồi học cấp 2, Tào Kiệt đang tuổi nổi loạn, cậu ta thực sự rất khó chịu khi ba cậu ta cứ nhắc đến đứa trẻ khác suốt từ sáng đến tối.

Thậm chí cậu ta còn tự hỏi liệu Cận Duệ có phải là đứa con ngoài giá thú của ba mình hay không.

Tào Kiệt từng nhắc chuyện này với mẹ, mẹ cậu ta vừa cười vừa mắng cậu ta một trận.

Nửa học kỳ sau năm lớp 7, Tào Kiệt từng khiến ba mình tức giận, bị mắng cho một trận.

Vậy cũng chưa tính là gì, không ngờ tối đó cậu ta lại nghe trộm được cuộc trò chuyện của ba mẹ. Thế mà bố cậu ta lại thở dài, nói rằng nếu A Kiệt được như A Duệ thì ông ấy sẽ yên tâm hơn nhiều.

Tào Kiệt thực sự cảm thấy ghê tởm, quyết định đi gặp Cận Duệ.

Cậu ta muốn xem thử, rốt cuộc là một người như thế nào mà khiến ba cậu ta ngày nào cũng khen ngợi như vậy.

Nhà Tào Kiệt có hai đứa con, thông qua anh trai của mình, Tào Kiệt đã tìm được nơi ở của Cận Duệ.

Không phải là một khu dân cư, không phải là ký túc xá của trường, mà lại là trong bệnh viện.

Tào Kiệt khó hiểu đi đến bệnh viện, dựa theo địa chỉ để tìm phòng bệnh, lần đầu tiên nhìn thấy Cận Duệ.

Anh mặc một bộ đồng phục học sinh, ngồi trên giường phụ ở hành lang bệnh viện, dựa vào tường, đang đọc sách bài tập.

Có lẽ là do ánh mắt của cậu ta quá trực tiếp, Cận Duệ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt lạnh lùng, không hề có nhiệt độ, cả người toát ra vẻ tĩnh mịch.

Nhưng trong phòng bệnh đột nhiên có tiếng nức nở, một người vừa nãy còn đang lạnh lùng bỗng nhiên như bị dao đâm một cái, từ giường phụ đứng dậy, chạy vào phòng bệnh.

Tào Kiệt nhìn qua cửa sổ, thấy một người phụ nữ tiều tụy nằm trên giường bệnh, vịn vào vai Cận Duệ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Còn Cận Duệ thì vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ đó.

Tào Kiệt nói rằng kể từ lúc đó, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình đã bị đánh bại.

Cận Duệ không hề giống những đứa trẻ cùng tuổi một chút nào cả, anh đã là ‘người lớn’ rồi.

Khi Cận Duệ quay về Linh Thành, cả người đầy vẻ kiêu ngạo.

Ông ngoại luôn nói rằng tự mình kiếm tiền không dễ dàng gì, nhưng Lê Tốc cũng không nghĩ gì sâu hơn.

Sau khi nghe Tào Kiệt kể những chuyện này, cô đột nhiên nhớ ra lúc Cận Duệ rời khỏi Linh Thành cũng mới chỉ vài tuổi.

Tuổi nhỏ như vậy, anh học cách kiếm tiền kiểu gì? Làm thế nào học được cách chăm sóc khi dì Tiểu Vũ bị bệnh?

Chắc chắn anh đã chịu rất nhiều cực khổ rồi nhỉ?

Tào Kiệt lấy hai chai Coca trên kệ của căng tin, quay đầu lại nói với Lê Tốc: “Cậu có từng gặp dì Trần Vũ chưa? Có phải trước khi bị bệnh, dì ấy rất xinh đẹp không?”

“Vô cùng, vô cùng đẹp.” Lê Tốc dùng giọng mũi nói.

“Này? Cậu đừng khóc, tớ chỉ kể cho cậu nghe về chuyện quá khứ mà thôi. Nếu như cậu khóc, về nhà tớ không biết phải ăn nói thế nào với A Duệ.”

Lê Tốc kìm nén nỗi buồn vào lòng: “Tớ không khóc, mấy ngày trước tớ bị cảm, mũi vẫn chưa khỏi hẳn.”

“Cậu ấy cũng không thảm như cậu nghĩ.”

Tào Kiệt tiện tay lấy thêm đồ uống khác, nói với Lê Tốc: “Nhìn cậu ấy ngủ trên giường gấp đơn giản trong bệnh viện, nhưng khí chất của cậu ấy còn giống con nhà giàu hơn cả tớ nữa. Hơn nữa lúc đó cậu ấy đã tự kiếm tiền được một thời gian rồi, nghe nói lúc học cấp 1, chơi piano ở hội quán piano trong một giờ đã kiếm được vài trăm tệ.”

Sợ mình không dỗ được Lê Tốc, về nhà Cận Duệ sẽ không tha cho mình, Tào Kiệt nói nhanh hơn: “Hơn nữa, tính tình cậu ấy còn rất lạnh lùng và đáng sợ. Sau khi dỗ dì Trần Vũ xong, cậu ta ra khỏi phòng bệnh đã lập tức dọa tớ sợ chết khiếp.”

Lúc đó Cận Duệ đóng cửa phòng rồi nói với Tào Kiệt:

Nếu đến để gây chuyện thì đừng đến bệnh viện, phòng bảo vệ cách đó 300m, rẽ phải cửa thứ hai. Chỉ cần 2 phút là tới được, có cần ra khỏi bệnh viện để giải quyết không?

Tào Kiệt mô tả với Lê Tốc rằng ánh mắt của Cận Duệ lúc đó như muốn giết người vậy.

Lê Tốc chợt nhớ ra cái cách mà Cận Duệ nhìn cô khi anh vừa trở về Linh Thành.

Cuối cùng cô cũng bật cười: “Tớ biết rồi, khi cậu ấy mới về tính cách rất xấu! Tớ đã muốn bóp cổ cậu ấy rất nhiều lần.”

Hai người tính tiền xong, đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, Tào Kiệt quay đầu lại nhìn tấm bảng: “Tại sao lại gọi là ‘Cửa hàng nhỏ’? Có nghĩa là gì?”

“‘Cửa hàng nhỏ’ chính là ‘Cửa hàng nhỏ’ thôi, nếu không thì gọi là gì?”

“Không phải, ý tớ là, tại sao lại gọi là ‘Cửa hàng nhỏ’?”

Lê Tốc cảm thấy đau đầu: “Bởi vì nó là ‘Cửa hàng nhỏ’!”

Họ tranh luận vấn đề này suốt chặng đường, về đến nhà của Cận Duệ, Cận Duệ đã dùng một câu ‘cửa hàng nhỏ’ chính là ‘cửa hàng tiện lợi’ ở Giang Thành để giải quyết tranh luận.

Ngoài Linh Thành, Lê Tốc chỉ mới đến Đế Đô.

Nhưng dù sao cũng đều là miền bắc, cũng có chênh lệch, nhưng không lớn như vậy.

Hơn nữa lúc Lê Lệ đưa cô đến Đế Đô vẫn bận việc của mình, ngoài việc đưa cô đi chơi mấy ngày, phần lớn đều để Lê Tốc ở nhà một mình, không có cảm giác khác biệt quá nhiều về cuộc sống.

Vậy nên lúc bắt đầu ăn, cô ngồi bên bàn ăn hỏi: “Ở đây và Giang Thành khác nhau lắm sao?”

“Quá khác đấy chứ!”

Tào Kiệt chỉ vào cửa sổ thủy tinh: “Trên cửa kính ở Giang Thành không có thứ này, gọi là gì ấy nhỉ? Băng nhủ sao?”

Cận Duệ nấu cánh gà coca và gà cung bảo. Cánh gà được bọc trong một lớp súp dầu màu hổ phách và rắc thêm hạt vừng trắng, trông vô cùng ngon miệng.

Lê Tốc cắn cánh gà tươi mềm, nghe Tào Kiệt và Cận Duệ nói về Giang Thành.

Họ kể cho cô nghe mùa đông ở đó luôn ở mức mười mấy độ C, mùa mưa thì ẩm ướt khó chịu, mùi hương của cây ô mai thoang thoảng trong những tán lá tươi vào ban đêm.

Đó là nơi mà cô chưa từng đến.

Đó là nơi mà Cận Duệ từng sống.

Nghe vậy cô có chút sững sờ, Cận Duệ gắp một miếng cánh gà bỏ vào bát cô.

Anh đột nhiên hỏi cô: “Có muốn đi xem thử không? Có thời gian tớ đưa cậu đi nhé?”

Lê Tốc hoảng sợ quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đang cười của Cận Duệ.

Tuy nhiên, anh nói bây giờ đang học, nếu muốn đi thì sau khi thi đại học có thể đưa cô và ông ngoại đến Giang Thành tham quan.

Dường như anh cũng chẳng nói gì đặc biệt.

Nhưng nhịp tim của Lê Tốc lại tăng nhanh một cách khó hiểu.

Mãi cho đến buổi tối cô về đến nhà, trong đầu cô vẫn nghĩ về chuyện đó.

Lê Kiến Quốc đang tập dưỡng sinh trong phòng khách, Lê Tốc nằm trên ghế sô pha, hỏi: “Ông ngoại, ông từng đi Giang Thành chưa?”

“Xa như vậy thì ông chưa đi. Nơi xa nhất ông từng đi là thành phố bên cạnh. Đi xe hơi mệt lắm, phải mất một ngày một đêm mới đến nơi.”

Lê Tốc đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy: “Thi đại học xong chúng ta đi Giang Thành được không ạ? Cận Duệ có thể làm hướng dẫn viên du lịch.”

“Không phải nói đi Đế Đô sao?”

“Cháu đúng là muốn thi vào trường đại học ở Đế Đô, thi đậu sẽ ở lại Đế Đô bốn năm, đến đó rồi sẽ không có thời gian đi đâu nữa. Chúng ta đi Giang Thành trước được không? Ông ngoại có muốn đi không?”

Lê Kiến Quốc cũng có chút kích động, đập cánh tay nói: “Muốn chứ, ông chưa từng đến miền Nam. Ông nghe nói món ăn ở miền Nam đều là từng miếng nhỏ, rất tinh tế.”

Không biết là vì chuyện đi Giang Thành, hay là vì ánh mắt Cận Duệ nhìn cô khi anh nói.

Lê Tốc trằn trọc trở mình trên giường, cả đêm không ngủ được.

Cận Duệ và chú Tào gọi video với nhau, sau khi cúp máy, người đã vật vã cả một ngày là Tào Kiệt đã đắp chăn đi ngủ.

Cận Duệ không quen ngủ chung giường với người khác, vậy nên anh lấy chăn bông mỏng ra phòng khách.

Đặt chăn bông lên sô pha, anh chợt nhớ đến chuyện mấy ngày trước Lê Tốc giận anh vì cho cô ngủ trên sô pha, trong lòng thầm cười vài tiếng.

Ngẩng đầu lên lại thấy Lê Tốc đứng ngoài cửa sổ, hai tay che đi lông mày, nhìn vào trong phòng.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Cận Duệ mặc một chiếc áo ngắn tay, mở cửa cho Lê Tốc.

Cô quen đường chui vào, còn nói với anh một câu: “Tớ phát hiện ra lúc ở nhà cậu không thích mặc đồ!”

“Tào Kiệt đâu? Ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi.”

“Tớ ngủ không được nên đến tìm cậu chơi.”

Cổ họng Cận Duệ hơi khó chịu, nghiêng đầu ho khan vài tiếng rồi mới hỏi: “Có phải vì cậu uống nhiều coca không?”

“Cũng không phải.”

Lê Tốc ngồi trên sô pha, tìm chuyện nói: “Sao cậu vẫn còn ho thế, tớ giúp cậu cào cổ nhé.”

“……Không cần.”

“Cậu có nhớ lúc cậu vừa quay về đã bị ho không, tớ giúp cậu cào cổ có phải đỡ hơn không?”

Cận Duệ đang ngồi bên cạnh cô, khoảng cách giống như lúc họ ngồi cùng bàn trên trường, nên Lê Tốc không nghĩ nhiều mà trực tiếp xông đến, một tay đè lên vai Cận Duệ, tay kia đặt vào vị trí yết hầu của anh, chuẩn bị ra tay.

Cô gái mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc, ra ngoài cũng không thèm mặc thêm áo khoác lông vũ.

Cô nghiêng người quá đà, cổ áo rũ xuống, lộ ra xương quai xanh nhỏ và một khoảng da cổ, sợi dây chuyền cỏ bốn lá màu đỏ đung đưa giữa cổ.

Cận Duệ chỉ nhìn một cái đã thu lại ánh mắt: “Cậu thích dây chuyền đó không?”

Lê Tốc không hề nương tay, vô cùng nghiêm túc, thản nhiên đáp: “Thích chứ, rất đẹp.”

Dựa gần đến nỗi thậm chí anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.

Cũng có thể ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên mái tóc đang xõa của cô.

Yết hầu của Cận Duệ hơi chuyển động, anh né sang một bên.

Có lẽ Lê Tốc thật sự không ngủ được, ở nhà Cận Duệ ôm gối ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một hồi lâu mới ngáp một cái, đứng dậy chuẩn bị về ngủ.

Cô mặc đồ quá mỏng, cứ đến một cách cẩu thả như vậy.

Vậy nên trong cả quá trình nói chuyện, Cận Duệ hơi khó tập trung.

Lê Tốc vừa đi tới cửa, Cận Duệ cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút: “Lê Tốc.”

“Sao vậy?” Cô gái nhỏ dụi mắt buồn ngủ, quay đầu lại nhìn anh.

Trên móc khóa đang treo một chiếc khăn choàng cổ dày do Tào Kiệt tặng cho anh, Cận Duệ cầm khăn, kéo Lê Tốc đến trước mặt mình.

Anh giúp cô choàng khăn, che đi cổ áo, cũng che đi phần vải nhô ra trước ngực.

“Lần sau đến đây nhớ mặc thêm quần áo.”

Cận Duệ cúi đầu, trầm giọng nói: “Đừng tin tưởng tớ như vậy, tớ cũng sẽ có những suy nghĩ khác, hiểu không?”

Lê Tốc mơ hồ hiểu được ý của anh, nhưng Cận Duệ đứng quá gần cô, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, cô buột miệng hỏi: “Suy nghĩ gì?”

Nói xong, cằm và môi của cô bị Cận Duệ lấy khăn che lại.

Lớp vải lông cừu nhẹ nhàng phủ lên môi cô, anh cúi đầu nghiêng người sang một bên, cách một lớp khăn hôn lên môi cô.

Trên người Cận Duệ có mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi cỏ xuân đâm chồi nảy lộc dưới ánh trăng.

Anh nói: “Suy nghĩ như thế này.”