Lâm Thiên Quất thừa nhận, cô là súc sinh.
Cô không còn lời nào để nói, chỉ có thể rưng rưng về nhà tắm giặt sạch sẽ thơm tho ngào ngạt, nằm trên giường.

Chỉ nằm 2 phút, tinh thần mệt mỏi khiến cô không thể chống cự cơn buồn ngủ, lập tức thiếp đi.
Thực xin lỗi, có khả năng cô là súc sinh thuộc tính bồ câu*, hic.
(*) thả bồ câu = cho leo cây
Chờ Phó Việt Ninh tắm rửa xong, Lâm Thiên Quất đã ngủ, còn khẽ ngáy.
Hai vợ chồng đều không phải người ngủ ngáy, nhưng cả hai đều bị viêm mũi nhẹ, cho nên chỉ cần cảm mạo một tí thôi là sẽ ngáy ngay.

Phó Việt Ninh bật cười, nhéo nhéo mũi bà xã.
Lâm Thiên Quất còn chưa ngủ đến nỗi say như chết nên bị anh nhéo tỉnh, mắt mở mắt nhắm, mơ màng tỏ vẻ: “Anh động đi….em mệt quá….”
Phó Việt Ninh cười to, lại xoa nắn mặt cô: “Ngủ đi.”
“Vậy ngày mai bổ…..” Lâm Thiên Quất lẩm bẩm, mỹ mãn ôm eo anh, lại ngáy.
Ngủ đến là nhanh.
Phó Việt Ninh nhìn đuôi tóc còn ẩm ướt của cô, bèn đứng dậy cầm cái khăn lông lau khô đuôi tóc cho cô, xong xuôi mới nằm xuống, tắt đèn ngủ.
Bóng đêm dày đặc, cảnh trong mơ lặng lẽ tới.
**
Dưới ánh đèn của buổi tiệc, ánh sáng chiếc cốc thay đổi liên tục.
Trong phòng việc có thể nghe thấy tiếng người cười hỏi thăm tình hình dạo này, tiếng thì thầm nói chuyện với nhau, cũng có thể nhìn thấy bóng người đang nhẹ nhàng chuyển động trên sàn nhảy, ca hát ầm ĩ, khách khứa vui mừng.

Mà Lâm Thiên Quất mặc chiếc váy ngủ tơ tằm ngồi nghỉ ngơi trên chiếc sô pha ở đại sảnh, hai tay khoanh trước ngực, tự hỏi nhân sinh.
Cô chắc chắn thời niên thiếu vô tri mình rất thích xem tiểu thuyết ngôn tình máu chảy đầm đìa xẻo tim đào phổi, ai mà chẳng có thời điểm tuổi trẻ không hiểu sự đời? Cho nên hiện tại lớn tuổi, muốn cô thời khắc nằm mơ, hồi tưởng lại dư vị của mấy bộ truyện máu chó đó ư?
Nếu tôi có tội, xin để pháp luật trừng trị tôi, chứ đừng để tôi nằm mơ thấy mình mặc váy ngủ tham gia tiệc!
Thẹn chết mất.
Váy ngủ cô mặc là váy ngủ hai dây chuẩn bị riêng vì Phó Việt Ninh đó, chẳng những làm bằng tơ tằm mềm mại mà còn không mặc đồ lót!
Loại cảm giác này giống như mình trần truồng, không mặc gì cả!
Hơn nữa…
Lâm Thiên Quất sâu kín nhìn đôi thiếu niên nam nữ đang khiêu vũ ở trung tâm sàn nhảy, hai người nở nụ cười mỉm, lễ phép nắm tay cùng khiêu vũ, thỉnh thoảng còn kề tai nhỏ nhỏ với nhau, nhìn qua ai cũng nghĩ đây là một đôi bích nhân… cái rắm!
Không sai, ở trọng mộng, đây chính là lễ đính hôn của Phó Việt Ninh niên thiếu và Lâm Thiên Quất niên thiếu, hai nhà giàu mạnh kết hợp với nhau tạo thành cuộc liên hồn hoàn mỹ, rất đáng ăn mừng.
Nhưng cô vẫn thật sự muốn phỉ nhổ, cô với Phó Việt Ninh yêu đương tự do, khi hai người ở bên nhau thì gia đình vẫn phát triển ổn định, nhà cô làm ăn uống, Phó Việt Ninh làm địa ốc, nhiều nhất là ngày lễ, Tết hai bên gia đình hữu nghị đặt một đám thịt khô tặng nhau, mẹ nó còn cần liên hôn cái gì?
Dù thịt heo có đắt thì cũng không cần vì thế mà liên hôn chứ!
Lâm Thiên Quất đang suy nghĩ miên man thì bên cạnh lặng lẽ có một người ngồi xuống, cô quay đầu nhìn.
Là một thiếu nữ với gương mặt thanh tú, mặc chiếc váy trắng sơ tâm không đổi, giờ phút này cô ta đang bất an cầm cái túi trên tay, ánh mắt cũng sâu kín nhìn hai người đang khiêu vũ giữa sàn nhảy giống Lâm Thiên Quất.
Ánh mắt thống khổ kia, hành động cắn môi vì không cam lòng kia, quả nhiên là cô ta.
Tiểu! Bạch! Hoa!
Lâm Thiên Quất đỡ trán.
Thời buổi này nằm mơ còn có cả kịch bản như phim sao? Hơn nữa kịch bản này còn là truyện thanh xuân vườn trường, bắt đầu từ tình yêu thời niên thiếu đến hôn nhân.
Lâm Thiên Quất mắt thấy Phó Việt Ninh trong mộng vừa trao cho mình nụ hôn tạm biệt đã lập tức rời khỏi đại sảnh để tới sân sau hẹn hò với tình nhân bí mật.
Đúng vậy, cốt truyện trong mơ trải qua một ngày lên men đã có chút thay đổi.


Trong mơ, Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh thành công đính hôn, mà bạn học tiểu bạch hoa cũng vinh hạnh thăng cấp thành tiểu tình nhân của Phó Việt Ninh.
Nguyên văn lời Phó Việt Ninh nói là… “Tuy rằng tôi rất thích cậu nhưng cậu chỉ là một cô gái bình thường, vị trí Phó phu nhân chỉ thuộc về con gái Lâm gia.

Đương nhiên, cậu cũng có thể ở bên tôi, chỉ cần cậu nguyện ý.”
Lâm Thiên Quất: Tàu điện ngầm, người già, xem điện thoại.
Lời kịch này, ai thấy cũng phải nói một câu cũ rích.
Khi hai người nói chuyện, Phó Việt Ninh còn sến súa quấn lấy sợi tóc của thiếu nữ, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Lâm Thiên Quất cảm thấy lúc mình tỉnh thì phải đích thân rửa mặt cho Phó Việt Ninh mới phun được cái chảo “dầu xào tim” này ra.
Cảnh trong mơ đến đây vẫn chưa xong.

Nhìn một loạt tình tiết máu chó:
Tôi yêu cậu nhưng tôi cần liên hôn.
Tớ cũng yêu cậu nhưng tớ không thể chấp nhận việc cậu liên hôn với người khác.
Cậu cần chấp nhận chuyện này.
Không, tớ không thể chấp nhận.
Lâm Thiên Quất gần như muốn hộc máu, cũng may cuối cùng thị giác đã thoát khỏi cái đôi tra nam tiện nữ này, quay lại nơi bắt đầu giấc mơ.
Nơi bắt đầu giấc mơ chính là phòng học quen thuộc, ba người quen thuộc.
Lâm Thiên Quât xoa ngực, hít sâu một hơi.


Nhìn mặt ông xã của mình diễn câu chuyện tình yêu máu chó với người con gái khác thật sự cần phải rộng lượng, nếu không ngày mai có lẽ Phó Việt Ninh sẽ phát hiện cô bực chết trên giường.
Hơn nữa cảnh trong mơ biến đối rất lớn, vốn tưởng sẽ phát triển đến giai đoạn trưởng thành, thì ra chuyện cũ này vẫn là tình yêu vườn trường, sau hôm đính hôn thì phải tới trường sớm để tham gia tiết tự học.
Vậy hai học sinh cấp ba đính hôn có ý nghĩa gì??
Lâm Thiên Quất rất nhanh sẽ biết.
Giả thiết bất hợp lý đều có ý nghĩa thúc đẩy cốt truyện.
Trọng mộng, Lâm Thiên Quất chắc là nữ phụ ác độc, cô ấy nhạy bén phát hiện vị hôn phu của mình có gì đó bất thường, hơn nữa còn thấy toàn bộ quá trình mờ ám giữa vị hôn phu của mình với tiểu bạch hoa ở trường học vào giờ nghỉ trưa.
Nhưng cô ấy nhẫn nại, mỉm cười về lớp, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Mà buổi chiều, xung đột bắt đầu.
Vẫn là một bình giữ nhiệt đổ nước dẫn đến “thảm án”.

Lâm Thiên Quất trong mơ đi ngang qua tiểu bạch hoa lại lần nữa làm bộ đồng phục thể dục Italy định chế cao cấp ướt nhẹp.
“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý!” Tiểu bạch hoa kinh hoảng luống cuống, vươn tay muốn lau giúp.
Biểu cảm của ‘Lâm Thiên Quất’ lạnh nhạt, túm chặt tay cô ta, vỗ vỗ bầu ngực no đủ của mình, “Không cần, con người của tôi không thích người khác chạm vào đồ vật của mình.”
Lâm Thiên Quất: “…..” Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết thì chắc chắn tác giả rất lười, cốt truyện lẫn lời thoại đều không thay đổi, trực tiếp paste à?
Có sự tương đồng với cốt truyện đoạn đầu, nhưng điểm khác biệt chính là thái độ hiện tại của Phó Việt Ninh.
Lần trước Phó Việt Ninh ba phải, lúc này Phó Việt Ninh lại ngăn cản ‘Lâm Thiên Quất’, nói: “Thôi bỏ đi, chỉ là bộ đồng phục mà thôi.

Lần trước cũng thế, lần này cũng thế, cậu đừng quá so đo.”
‘Lâm Thiên Quất’ nhướng mày nhìn cậu ta, cười nói: “Lần trước cũng thế, lần này cũng thế, sao cậu luôn che chở nó? Sao? Không phải bạn học bình thường à?”
Tay Phó Việt Ninh khẽ động, bật cười tùy ý: “Đương nhiên là bạn học bình thường, chỉ là tôi với cậu thân hơn nên mới nói với cậu những lời này.”
‘Lâm Thiên Quất’ cười cười, “Phải, cậu cũng biết cậu với tớ thân thiết hơn, vậy mình làm cái gì thì chắc cậu cũng sẽ không trách mình đâu nhỉ?”
Cô vừa nói xong, lập tức vặn nắp bình giữ nhiệt, đổ hết nửa bình nước còn lại từ trên đầu tiểu bạch hoa xuống.


Tốc độ cực nhanh, những người khác đều không có phản ứng kịp.
Phó Việt Ninh khẽ biến sắc, nhíu mày, giận dữ quát: “Lâm Thiên Quất!”
‘Lâm Thiên Quất’ ném bình giữ nhiệt lên bàn, cười nhìn cậu ta: “Gọi tớ làm gì?”
Lâm Thiên Quất vây xem khẽ meo meo vỗ tay, chẳng lẽ bởi vì mình xem ‘mình’ nên nhìn kiểu gì cũng thấy tốt? Tuy rằng bị xếp cho vai nữ phụ ác độc nhưng cô cảm thấy mỗi một hành động của ‘mình’ đều cực kỳ hợp lòng cô! Hừm….nếu nước trong bình giữ nhiệt hắt lên đầu tra nam thì càng tốt hơn.
Sắc mặt của Phó Việt Ninh lại thay đổi, qua nửa ngày mới bật được một câu: “Cậu đừng quá đáng.”
“Quá đáng?” Lâm Thiên Quất trong mơ chau mày, nhưng ngay sau đó lại được thay bằng nụ cười rạng rỡ: “Phó Việt Ninh, rốt cuộc ai mới quá đáng?”
“Dù chúng ta chỉ liên hôn thương nghiệp thì cậu cũng không thể đội nón xanh cho tôi.” Cô chỉ vào thiếu nữ ướt dầm dề bên cạnh, trông cứ như vừa bị đẩy xuống hồ nước: “Nó là cái thá gì mà muốn đoạt đàn ông với tôi, nó xứng sao?”
Trước khi cô ấy chỉ vào bạch liên hoa, Lâm Thiên Quất không chú ý, nửa bình giữ nhiệt thôi, sao lại tưới thành hiệu quả như vừa bò từ bể nước lên vậy??? Tóc ướt đẫm thì thái quá.
Lâm Thiên Quất còn chưa lấy lại tinh thần từ lượng nước khoa trương kia thì nghe thấy tiếng Phó Việt Ninh bản thiếu niên cười lạnh.
“Cậu cũng biết là liên hôn thương nghiệp thì giữa chúng ta căn bản không có bất cứ tình cảm gì, OK?”
Phó Việt Ninh còn nói tiếp: “Cậu chỉ là lợi dụng gia thế để cường thủ hào đoạt tôi mà thôi, đôi bên tự hiểu rõ trong lòng là được rồi.”
Lâm Thiên Quất: “………………….”
Thần con mẹ nó cường thủ hào đoạt.
Cô đã quá mệt mỏi khi nghe nhiều cái cụm từ không dinh dưỡng này rồi!
***
Khi Phó Việt Ninh tỉnh, Lâm Thiên Quất đã tỉnh lâu rồi, cô đang ngồi trên ghế bập bênh nhỏ ở ban công để chơi điện thoại, uống sữa bò.
“Dậy sớm thế? Không ngủ ngon?”
Lâm Thiên Quất u ám nhìn anh, bọng mắt đen như than chì, nhìn là biết mất ngủ.
“Làm sao thế em?” Phó Việt Ninh khó hiểu.
Lâm Thiên Quất nhớ tới giấc mộng đêm qua, hiện tại nhìn gương mặt của Phó Việt Ninh thì huyết áp còn hơi phập phồng, oán khí nồng hậu không nhịn được, giận chó đánh mèo: “Anh hãy làm người đi!”
Phó Việt Ninh: “……?”
Hình như tối qua anh chưa làm gì mà?