“Cậu vẫn quyết định sinh.”
Trở về khách sạn, Lâm Thiên Quất tắm rửa xong, nằm trên giường lớn ăn không ngồi rồi, vì thế bắt đầu quấy rầy thai phụ.

Bởi vì Viên Phỉ Phỉ mang thai ngoài ý muốn nên công việc dang dở trong tay cũng sứt đầu mẻ trán, bụng đang chứa một đống oán giận.
Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức call video.
“Còn có thể làm sao bây giờ, mang cũng mang rồi.” Viên Phỉ Phỉ vẫn là câu nói kia.
Lâm Thiên Quất nói đùa: “Thôi thôi, dù sao ngôi vị hoàng đế nhà cậu cũng có người kế thừa, không cần quyên cho quốc gia.”
Trước đó Viên Phỉ Phỉ và Hạ Khiêm mãi chẳng có tin vui, mỗi lần hai người bị paparazzi túm được đều bị hỏi một lần.

Có lần, một phóng viên của tòa báo nhỏ đưa ra câu hỏi sắc bén, tỏ vẻ Hạ Khiêm vốn ở rể, nếu hai người không có còn thì có phải sau này công ty thuộc về nhà họ Hạ hay không...Lúc ấy Viên Phỉ Phỉ tức giận nói không có con thì cô sẽ quyên cho quốc gia, chẳng những quyên hết gia sản mà cô còn ký quyên tặng di thể của Hạ Khiêm luôn!
Quyên anh chồng vô dụng cho quốc gia đã trở thành câu nói trào lưu khi đó.
Viên Phỉ Phỉ: “Đừng chỉ nói tớ, cậu thì sao, có tin tức không?”
Lâm Thiên Quất chay mặn không kỵ, nói: “Có cần tớ vào WC lấy băng vệ sinh cho cậu xem không?”
Viên Phỉ Phỉ: “Lượn đi, đừng ghê tởm tớ.” Cô nàng lại hài hước nói: “Chồng cậu không được đó nha.”
Lâm Thiên Quất lắc mình biến thành diễn tinh, rút một tờ khăn giấy, ra vẻ tiểu tức phụ yếu đuối bị chà đạp: “Đều do ta không biết cố gắng, không thể cho nhà họ Phó một cậu con trai béo mập.

Chung quy ông cụ mắng ta không sai, ngàn sai vạn sai đều do ta, đây là ta nên chịu.”
Viên Phỉ Phỉ làm chị em với diễn tinh nên cũng chẳng kém cạnh, lập tức dùng giọng điệu đau khổ an ủi: “Thôi, chúng ta là phụ nữ, mệnh khổ như vậy đấy.

Nếu sinh ra con gái thì cũng bị ăn mắng.

Cả đời này chúng ta đều vất vả, kết quả nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều là người ngoài, chúng ta biết trông cậy vào đâu.”
Hai người tớ một câu, cậu một câu, biểu diễn vở kịch tiểu tức phụ ở xã hội phong kiến bị chà đạp vô cùng nhuần nhuyễn, thiếu chút nữa cách video ôm nhau khóc rống.

Tiện đà nói sang cuộc sống này không chịu nổi nữa, chúng ta phải đứng lên, phải thay đổi, phải chạy về cuộc sống mới xã hội chủ nghĩa!
Viên Phỉ Phỉ: “Ly hôn! Sinh cái gì mà sinh, không sinh!”
Lâm Thiên Quất nói: “Đúng! Phá vỡ xã hội gia đình phong kiến!”
Hai người diễn từ tiểu tức phụ thời phong kiến thành đấu tranh vì tự do, bình đẳng cho nữ giới, hò hét vài câu, cuối cùng vẫn là Hạ Khiêm đột nhiên xuất hiện thì video mới tắt ngúm.

Trước khi video tắt, Lâm Thiên Quất còn nghe thấy tiếng Hạ Khiêm.
“Hai người vừa nói cái gì…”
Lâm Thiên Quất nằm liệt trên giường, nghĩ thầm lần sau nên đổi kịch bản vui tươi với cô bạn, giọng điệu bất lực của Hạ Khiêm sắp tràn ra ngoài rồi.
...
Khi Phó Việt Ninh trở về, Lâm Thiên Quất đã ngủ rồi, cả người thoải mái nằm bẹp trên giường.

Hình như phát hiện tiếng mở cửa của anh, đôi mắt hé mở, thấy hình bóng quen thuộc thì lại quay đầu ngủ tiếp.
Phó Việt Ninh tắm rửa xong, lại xem tin tức của công ty một lúc mới tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô.
Anh vừa mới nằm xong, Lâm Thiên Quất đã lăn từ bên cạnh lăn tới, mơ mơ màng màng kéo tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình, sau đó tìm một tư thế dễ chịu, tiếp tục ngủ.

Có vẻ cô đang nằm mơ, miệng nhỏ lẩm bẩm gì đó không rõ.
Phó Việt Ninh cố gắng nghe, hình như là ngủ ngon.
Anh khẽ cười, rũ mắt đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Ngủ ngon.



Ngoài đời thật, Lâm Thiên Quất vừa nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon đầy dịu dàng từ Phó Việt Ninh.
Trong mơ, “Phó Việt Ninh” lạnh nhạt nhìn cô từ trên cao, lời nói sắc bén.
Đây là một tòa nhà có ít nhất 46 tầng, xung quanh đều là cửa sổ sát đất, chiếc bàn làm việc của tổng tài dài 10 thước*, chiếm cứ một nửa không gian.

“Phó Việt Ninh” ngồi trước chiếc bàn làm việc phô trương đó, chậm rãi chuyển động ghế da.
(*) 1 thước TQ = 10 tấc = 0,33m
Anh nghiêng đầu, khuôn mắt tuấn tú góc cạnh như được điêu khắc tràn đầy vẻ lạnh lùng, nhìn Lâm Thiên Quất, khẽ mở môi mong.
“Ngoài gia thế thì cô có cái gì? Cô chỉ là một người phụ nữ uổng có tài phú và mỹ mạo, lại không hề có tam quan và tư tưởng bình thường mà thôi.”
“Lâm Thiên Quất” bị vũ nhục, cả người run rẩy, hét lên: “Phó Việt Ninh, anh thật quá đáng!”
Mà Lâm Thiên Quất xem hai người này, nhàm chán khoa tay múa chân, tạo tư thế kinh điển của Ultraman, "biu" “Phó Việt Ninh” một phát: “Bắn ngược lời nói.”
Cái này gọi là chó chê mèo lắm lông.


Nói đến cùng thì anh ta cũng uổng có nhan sắc, tài phú mà tam quan, tư tưởng không giống những người đàn ông bình thường.
Chắc cốt truyện trong mơ đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ kết thúc.

Hiện giờ Phó Việt Ninh đã là người đàn ông nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả nước.

Lúc Lâm Thiên Quất nghe thấy tin này còn hoài nghi mình nghe lầm cơ.
Cái gì gọi là nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả nước? Luật ngăn cấm lũng đoạn thị trường là bày chơi cho vui à?
Nhưng sau đó ngẫm lại, haiz, nằm mơ lâu rồi, mỗi lần cốt truyện tiểu thuyết như một trò đùa, cô hà tất phải nghĩ đến tính logic.
Vì thế, cô lại vui vẻ hớn hở nhìn nam chủ một đường lòng dạ hiểm độc lãnh tình, vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ soi...dù sau nhìn anh ta lăn lộn người nhà xong, cuối cùng đến lượt nữ phụ.
Nhà nữ phụ đã bị anh ta đùa bỡn đến phá sạn, hiện tại cô ấy với nam chính nay đã khác xưa.

Năm xưa cô ấy có thể đè ép anh ta, hiện tại cô ấy chỉ có thể cầu xin anh ta.
Đừng nói, có chút giống ngược văn thời trước nhỉ.
Chỉ đáng tiếc, nữ phụ chỉ là nữ phụ, tác dụng của cô ấy chính là đẩy mạnh tuyến tình cảm của cặp đôi chính.

Lúc này “Phó Việt Ninh” đã biết chân tướng năm đó, dưới sự dò hỏi của “Lâm Thiên Quất” rằng làm thế nào mới có thể buông tha người nhà của cô thì anh ta không hề lưu tình, bảo cô đi quỳ gối nhận sai với tiểu bạch hoa.
Chỉ cần tiểu bạch hoa nguyện tha thứ thì anh ta sẽ nhẹ nhàng buông tha.
Anh ta cũng có thể an tâm đi tìm tiểu bạch hoa.
Nghe đi, súc sinh này nghĩ hay lắm.
Hình như cảnh trong mơ còn muốn thêm ít lửa nên đặc biệt cho “Lâm Thiên Quất” phụ đề độc thoại nội tâm.
[Lâm Thiên Quất đã cùng đường bí lối, không còn cách nào khác, người cao ngạo như cô không thể thắng nổi sức ép của hiện thực.

Sản nghiệp tan nát, bố mẹ bệnh nặng, cô chỉ có thể khom lưng.
Cô quyết định đi tìm Lâm Hinh Nhi để xin lỗi, dù có quỳ xuống cũng không sao cả.]
Xem đến đoạn này, trong lòng Lâm Thiên Quất khó chịu.

Tuy cốt truyện máu chó nhưng dù sao cũng là trùng tên, trùng họ, trùng mặt, cảm giác nhập tâm quá mạnh.

Này còn chưa xong, “Phó Việt Ninh” còn tự mình đưa “Lâm Thiên Quất” đi tìm tiểu bạch hoa, lại là tình huống ba người kinh điển.

Anh ta vừa ăn nói nhỏ nhẹ với tiểu bạch hoa: “Hinh Nhi, anh biết em chịu nhiều ấm ức nên đã bắt cô ta đến đích thân xin lỗi em.”
Vừa trừng mắt, lạnh nhạt nói với “Lâm Thiên Quất: “Cô còn thất thần làm gì, muốn tôi mời nữa à?”
Lâm Thiên Quất vây xem, giá trị tức giận lập tức bay lên, tức giận trợn trắng mắt.
Lâm Thiên Quất trong mơ chỉ có thể nhắm mắt, dứt khoát nhanh chóng xin lỗi, mong tiểu bạch hoa xin lỗi.

Tiểu bạch hoa thì vẫn giống trước kia, chỉ có điều bản lĩnh trà xanh đã lên cấp, cười yếu ớt: “Có gì mà xin lỗi, chuyện đã qua thì hãy cho nó qua đi.

Lâm tiểu thư quên nhưng tôi sẽ không quên.

Nếu sẽ không quên thì sao nói tha thứ.”
“Lâm Thiên Quất” cũng không chịu thua, trực tiếp hỏi: “Cô muốn thế nào thì mới tha thứ?”
Tiểu bạch hoa suy nghĩ, đôi mắt ngậm nước, mềm mại vô tội nói với “Phó Việt Ninh”: “Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi.

Tuy rằng lúc trước cô ấy cho em một cái tát, nhưng đó là...”
“Phó Việt Ninh” kia nhíu mày ngắt lời, giọng càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn “Lâm Thiên Quất” sắc lẹm như dao: “Cô còn đánh cô ấy?”
Lâm Thiên Quất vây xem: “...” Cô biết ngay mà, dựa theo kịch bản cốt truyện thì khẳng định cái tát kia phải trả về.
Lâm Thiên Quất trong mộng cũng không phủ nhận, nói thẳng: “Đúng thế, tôi đánh cô ta.”
Đáy mắt của “Phó Việt Ninh” kết băng, đầu ngón tay giật giật.

“Lâm Thiên Quất” ngước nhìn anh ta, mặt không cảm xúc.
Cuối cùng, anh ta nâng tay lên!



Sau đó, Lâm Thiên Quất tỉnh vì tức quá.

Không viết có phải vì khó chịu trong mơ hay không mà hiện tại bụng nhỏ của cô cũng âm ỉ, nửa người dưới cực kỳ không thoải mái.
Vì thế, cơn buồn bực lập tức tăng thêm, đặc biệt là nhìn Phó Việt Ninh ngủ bên cạnh mình, vẻ mặt an tường.
Đậu má, càng tức!
Nhưng cô vẫn còn chút lí trí, trong lòng liên tục lặp lại: nằm mơ mà thôi, nằm mơ mà thôi, thế giới tươi đẹp như này sao mình có thể táo bạo như vậy, như vậy sẽ không tốt...
Lặp đi lặp lại tâm kinh với mục đích muốn dập tắt lửa giận.

Cũng không biết có phải trời cao an bài, hoặc là bọn họ quên không đóng cửa sổ mà có một con muỗi cực to đúng lúc chậm rì rì bay tới, “đỗ” chính xác trên mặt Phó Việt Ninh.
Ánh mắt của Lâm Thiên Quất lộ ra sát khí.
Nghĩ thầm, cái này đừng trách em.
Vì thế, một tiếng “bốp” giòn tan chợt vang vọng trong căn phòng cao cấp ở khách sạn 5 sao.
Phó Việt Ninh chỉ cảm thấy mặt mình chợt lạnh, mở hai mắt ra thì thấy Lâm Thiên Quất ngồi cạnh mình, vẻ mặt “anh là đồ tồi”.
Anh bật đèn ngủ lên, cũng ngồi dậy.

Giọng nói mê man: “...Làm sao vậy, không thoải mái?”
Lâm Thiên Quất căm giận nhìn anh, hộc ra một câu làm người ta khó hiểu.
“Anh xứng đáng bị muỗi chích!” Dám đánh vợ trong mơ, anh giỏi lắm.
Phó Việt Ninh: “?”
Anh còn chưa nghĩ ra câu này có ý gì thì Lâm Thiên Quất lại vui vẻ vì đã báo được thù, lại nằm xuống, nhưng mà vẫn còn tức, cho nên nằm đưa lưng về phía anh.
Để lại mình Phó Việt Ninh mờ mịt, khó hiểu nghĩ…
Có muỗi sao?
Anh xoa mặt, thật đúng là chạm phải thi thể đen tuyền của con muỗi.

Cạn lời nửa ngày, anh đứng dậy tìm đèn diệt muỗi mà khách sạn cung cấp, cắm vào ổ, sau đó đi rửa mặt rồi mới quay về giường nằm.
Chờ anh về giường, Lâm Thiên Quất xoay người, lại lần nữa lăn vào lòng anh, cái tay thì không an phận đặt lên bụng anh, đùa nghịch cơ bụng.
Phó Việt Ninh khẽ hỏi: “Sao thế?”
Lâm Thiên Quất buồn ngủ nói: “Mơ một giấc mơ làm người ta bực tức.”
Phó Việt Ninh nhớ ra trước kia Lâm Thiên Quất luôn bực bội một cách khó hiểu vào buổi sáng, anh nhướng mày nói: “Lại mơ thấy anh không ra gì?”
Lâm Thiên Quất mềm nhũn hừ nhẹ, “Đâu chỉ không ra gì, anh chính là đồ chó.”
Phó Việt Ninh nghe câu này là biết ngay chắc mình sắm một vai xấu trong giấc mơ của cô, biết đâu lại là tra nam bội tình bạc nghĩa...Anh thở dài, dùng giọng điệu đứng đắn gọi: “Lâm nữ sĩ.”
Lâm Thiên Quất ngước mắt nhìn anh.
“Mơ và hiện thực trái ngược nhau.”
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng cam ấm áp, gương mặt của người đàn ông chỉ có sự dịu dàng.

Cảm xúc nóng nảy vì cảnh trong mơ và dì cả tới của Lâm Thiên quất nháy mắt dịu xuống.
Nhìn sườn mặt của anh nửa ngày, Lâm Thiên Quất chợt bi thương, ngồi dậy nói: “Thu lại những lời này đi.”
Phó Việt Ninh: “...?” Anh lại nói sai gì sao?
Lâm Thiên Quất đấm giường, “Lần sau lại nói chứ!!! Anh cái tiểu yêu tinh này!”
“Đừng quyến rũ em lúc dì cả của em tới chứ, đáng giận!”