Tô Oản Nhan lại thừa dịp thời gian, chạy tới khu ẩm thực dưới lòng đất của trung tâm thương mại trong không gian, tìm một cái nồi lớn, gia công bánh bao hấp.
Bận rộn đến khi tia nắng ban mai nhạt, Tô Oản Nhan mới trở lại phòng, rón rén cởi áo ngủ.
Địa vị của nguyên chủ ở Tô phủ tuy rằng có cũng được mà không có cũng không sao, Kỷ thị kia dù muốn tra tấn nàng, nhưng cũng chỉ có thể làm khó nàng trong sinh hoạt và chi phí, không cách nào khiến nàng sớm tối đều chịu tội, dù sao thân phận đích nữ của nguyên chủ bày ở nơi đó, ai cũng không vượt qua được.
Bởi vậy, Tô Oản Nhan bận rộn cả đêm, lần nữa ngủ một giấc ngon lành thẳng đến mặt trời lên cao, tỉnh lại vừa vặn là thời gian dùng bữa trưa, rửa mặt một phen, dẫn người chạy tới tiền sảnh ăn cơm.
Tô Dung Yên nhìn thấy Tô Oản Nhan xuất hiện, thiếu chút nữa nôn ra, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng nhường lại vị trí chỗ ngồi của đích nữ.
Lập tức cũng đến ngày Tô Oản Nhan xuất giá, Tiêu vương phủ nâng sính lễ tới, Tô Dung Yên không dám tìm chuyện vào lúc này, miễn cho bị phụ thân không thích.
Về phần, vì sao sính lễ của Tiêu vương phủ không phải đưa tới buổi sáng, mà lại chọn buổi chiều để đưa tới, quản gia của Tiêu vương phủ nói, đó là bởi vì sính lễ quá nhiều, nhân thủ của vương phủ không đủ, đang mượn nhân thủ của hoàng cung!
Rốt cuộc phải mang tới bao nhiêu sính lễ, mới có thể xuất hiện tình huống hạ nhân của Tiêu vương phủ cũng không đủ dùng?
Trong lòng Tô Dung Yên ghen tị, nhưng không thể nhiều lời.
Nương nói, mặc kệ mang tới bao nhiêu sính lễ, mọi thứ đều để lại cho nàng, Tô Oản Nhan đừng nghĩ mang đi một rương.
Nghĩ đến sính lễ của Tiêu vương phủ, Tô Oản Nhan chỉ có thể nhìn không thể lấy, nàng không khỏi nở nụ cười.
Cũng là sau khi Tô Oản Nhan ăn xong mới biết được, bên phía Tiêu vương phủ lâm thời đổi thời gian đưa sính lễ từ buổi sáng sang buổi chiều, lý do khí phách đến mức khiến cho Tô Oản Nhan nghe xong, thầm nghĩ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Sính lễ quá nhiều, toàn bộ người của Tiêu vương phủ đều không nâng hết, thế này phải có bao nhiêu thứ tốt a!
Tô Oản Nhan đang vui vẻ, khóe mắt lại nhìn thấy vẻ mặt tính kế của Tô Dung Yên, nhíu mày, chân vốn muốn trở về sân lại không dấu vết buông xuống.
Dù sao cũng là nàng thành thân, xem trước sính lễ của mình cũng không quá đáng chứ?
Không bao lâu, liền có người của Tiêu vương phủ đến báo, mời đại tiểu thư Tô phủ tiếp nhận sính lễ.
Sắc mặt Tô Hoành An rất khó coi, bởi vì dựa theo lễ quy bình thường, việc nhận sính lễ cùng danh sách của nhà trai, đều do cha mẹ ra mặt, nào có chuyện nhà trai trực tiếp giao sính lễ cho tân nương?
Nhưng đối phương là Tiêu Vương phủ, vậy thì không có gì là không thể.
Tiêu vương ỷ vào quân công của mình, lại là hoàng thân quốc thích, ngay cả hạ nhân của Tiêu vương phủ ở bên ngoài cũng lấy lỗ mũi nhìn người.
Tiêu vương phủ nói vào cung gọi người nâng sính lễ, thật sự là gọi người tới, người đi ở hàng đầu chính là tổng quản Hòa bá của Tiêu vương phủ, cùng Cao công công đại nội tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
Phía sau hai người, là trùng trùng điệp điệp rất nhiều người đi theo, hai người mang theo vô số rương đỏ đi về phía Tô phủ.
Thanh thế này, nếu nói là mười dặm hồng trang cũng không quá đáng.
Thỏa đáng dựa theo quy tắc hoàng thất.
Hai trăm cân hoàng kim! !
Vạn lượng bạch ngân! !
Sáu mươi con ngựa!
Một ngàn tơ lụa! !
Dân chúng dọc đường xem náo nhiệt, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhao nhao nghị luận, "Oa! không hổ là bút tích của Tiêu vương phủ, nhìn xem đội ngũ này xếp hàng đi đâu?"