Kỷ thị cũng nhìn không quen, nhưng, tối hôm qua Tô Hoành An đã nói, bảo nàng đối tốt với Tô Oản Nhan một chút, đừng quên Tiêu vương phủ biết Tô Oản Nhan ở Tô phủ như thế nào, bằng không, vạn nhất người của Tiêu vương phủ bao che khuyết điểm, chắc chắn sẽ tới tìm phiền toái.

"Được rồi, qua ba ngày nữa, nàng sẽ thành thân, ngươi có nhịn nữa cũng nhịn không được mấy ngày.

"
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Dung Yên vẫn nuốt không trôi cơn tức này, trong phòng ăn bị cướp đi chỗ ngồi thuộc về nàng, đây cũng không phải là chuyện chỉ một chỗ ngồi, đây còn liên quan đến địa vị của nàng ở Tô phủ.

Tô Dung Yên nghĩ thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này, chờ Kỷ thị trở về viện, nàng gọi lão ma ma của mình tới, ghé vào tai nàng nói thầm vài câu.

Lão ma ma là nãi ma của Tô Dung Yên khi còn bé, rất trung thành và tận tâm với nàng, nghe nhị tiểu thư phân phó, lập tức gật đầu, "Vâng, lão nô nhất định trút giận cho tiểu thư thật tốt.

"
Nói xong, liền mang theo hai tiểu nha hoàn, đi về hướng thư phòng lão gia.


Trong thư phòng.

Tô Hoành An lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Tô Oản Nhan, "Đây là cha lén trợ cấp cho ngươi, không cần thêm vào danh sách đồ cưới của ngươi.

"
Có tiền không lấy là ngu ngốc.

Tô Oản Nhan không chút khách khí, nhận lấy, liền đếm ngay trước mặt Tô Hoành An, "Cám ơn cha, cha đối với ta thật tốt.

"
Coi như ngươi hào phóng như vậy, ta liền nói một câu dễ nghe với ngươi.

Tô Hoành An nhìn bộ dáng thấy tiền sáng mắt này của Tô Oản Nhan, khóe miệng mơ hồ co quắp, nữ nhi này quả nhiên giống như Mạnh Cẩm Vi, đều thích những thứ dung tục này.

"Còn nữa, ba ngày nữa chính là ngày ngươi xuất giá, phụ thân còn có mấy câu muốn dặn dò ngươi! "

Tô Oản Nhan đếm xong ngân phiếu, giơ tay ngăn lại ý định uyển chuyển đổi đề tài của Tô Hoành An, "Cha, người đối xử với nữ nhi vẫn luôn chẳng quan tâm, giờ đột nhiên vừa cho tiền, lại vừa sắm vai hiền phụ, nói đi, muốn ta làm gì? Cầm tiền của người, chỉ cần không phải là chuyện phóng hỏa giết người, ta đều có thể suy xét.

"
Chú ý! Nàng nói là suy xét, cũng không phải nhất định sẽ đồng ý làm!
Tô Hoành An đầu tiên là nghẹn lời, lập tức lại rất hài lòng vì Tô Oản Nhan thức thời, hắn cũng không vòng vo nữa.

Nói: "Ngươi cũng biết, ngươi được Hoàng Thượng tự mình chọn lựa và ban hôn, đây không chỉ là ân sủng đối với Tô phủ chúng ta, cũng là sự tự tin để ngươi đặt chân ở Tiêu vương phủ, nhưng ngươi cũng biết, thân thể Tiêu vương này! Nếu sau khi xung hỉ có thể giúp cho bệnh tình của Tiêu vương gia chuyển biến tốt đẹp, đó là không thể tốt hơn.

Nhưng nếu như vẫn không khởi sắc, vạn nhất một ngày nào đó đi, cha cũng không đành lòng để ngươi cứ như vậy mà đi theo Tiêu vương.

Cho nên, cha phỏng đoán thánh ý, nghĩ cho ngươi một con đường thoát bất đắc dĩ.

"
Nói xong, Tô Hoành An nhìn ánh mắt Tô Oản Nhan, từ ái lại đau lòng, may mắn nàng không phải nguyên chủ, đối với màn diễn xuất từ phụ gả nữ nhi của Tô Hoành An, không có chút cảm động nào.

Tô Oản Nhan gật gật đầu, ngữ điệu bình thản hỏi: "Ừ, sau đó thì sao?"
"Chờ ngươi vào Tiêu vương phủ, mau chóng có được tín nhiệm của người trong Tiêu vương phủ, nghĩ cách tìm được di chiếu tiên hoàng để lại trong tay Tiêu vương, đến lúc đó, cho dù thân thể Tiêu vương có bất cứ tình huống gì, cha cũng có thể bảo vệ ngươi.

" Tô Hoành An nhìn nữ nhi không thông suốt như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đã hiểu chưa?"