Gần đây, một người chị họ của Lương Thần sinh em bé, mẹ Lương một hai bắt cô phải đến bệnh viện thăm chị họ.

Lương Thần không thích người chị họ này nhưng mẹ Lương đã nói mấy lần, gì mà có quan hệ máu mủ, Lương Thần đành phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện một chuyến.

Không khí trong bệnh viện phụ sản không giống với các bệnh viện khác, ngay cả mùi nước sát trùng cũng thấy ấm áp hơn.

Chị họ vẫn nằm trên giường, gương mặt thanh tú bị biến dạng vì sưng tấy nhưng lâu lâu lại nhìn xuống đứa con trong nôi bên cạnh mà mỉm cười hạnh phúc.

Nhưng đây là đứa con thứ hai của cô ấy, không có sự hào hứng của một người mới làm mẹ lần đầu tiên, mọi thứ được chuẩn bị một cách chỉn chu đến nỗi sinh con mà giống như ra ngoài đi chợ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Thần cúi người trêu ghẹo đứa bé, khuôn mặt nhăn dúm dó chỉ to bằng nửa bàn tay, chỉ lo ngủ, thỉnh thoảng còn chép chép miệng cũng có thể làm cho người lớn cười ha ha.

Chị họ nhìn Lương Thần nói: "Sang năm em cũng 30 tuổi rồi đúng không?”

Lương Thần vẫn trêu ghẹo đứa nhỏ mà ừ một tiếng.

“Sao vẫn chưa kết hôn?” Chị họ hỏi.

Lương Thần cười nói: “Bọn em đã lãnh chứng lâu rồi.”

“Vậy cũng không giống nhau.” Chị họ hất cằm ý bảo Lương Thần đến ngồi bên cạnh cô ấy, “Đối với phụ nữ, 30 là nói đường ranh giới, em lớn hơn vị kia nhà em nhiều như vậy, năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi? 25 đi, đó là lúc tâm địa đàn ông hay lừa lọc nhất, nghe lời chị, mau tổ chức đám cưới đi.”

Đây không phải là lần đầu tiên chị họ nói với cô lời này, Lương Thần nghe nhiều nên cũng lười trả lời, “Em bận mà, sắp có chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới, không có thời gian đâu.”

“Tổ chức đám cưới thì cần bao nhiêu thời gian?” Chị họ nói, “Dưới tay em có nhiều người như vậy, hơn nữa còn có ba mẹ em, hợp lại có thể giúp em tổ chức, em không cần phải lo lắng.”

Lương Thần sờ sờ mũi, không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy cô sửng sốt khiến chị họ suy nghĩ nhiều hơn nữa.

“Haizz, Thần Thần, em nói cho chị biết, có phải cậu ta không muốn tổ chức đám cưới không?”

Lương Thần vừa nghe xong liền bật cười, “Làm gì có chuyện đó, đúng thật là do công việc em bận rộn, công việc của bọn em không phải cứ xin nghỉ là tổ chức đám cưới liền được đâu."

Chị họ bĩu môi, không nói được câu nào nữa.

Nhưng Lương Thần vẫn không nói cho cô ấy biết là bọn họ đã tổ chức đám cưới từ ba năm trước rồi.

Chỉ có gia đình, bạn bè, một vài đồng nghiệp, tổng cộng không đến 30 người nhưng mất hàng tháng trời mới thu xếp được khung cảnh, tất nhiên, đến trước hôn lễ một ngày Lương Thần mới được biết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngày hôm đó, Lục Cảnh đã thỏa mãn mọi ước mơ của Lương Thần về đám cưới.

Những bông hoa cô thích giống thật đến nỗi sau khi chạm vào cô cũng không biết đó là giả, ngoài ra còn có ren và nơ con bướm mà cô thích, cái gì cần có đều có.

Mỗi một chi tiết trong đám cưới nhìn có vẻ hơi phô nhưng Lương Thần biết Lục Cảnh đã đặt hết tâm tư vào.

Trong đám cưới này, không có tiền mừng, không có bao lì xì, không có truyền thông.

Nhưng mọi lời chúc phúc của người thân, bạn bè, cô đều ghi nhớ trong lòng.

Điều làm cô ấn tượng nhất là những gì Lục Cảnh nói.

“Anh không biết ý nghĩa của hôn nhân cho đến khi em đứng trước mặt anh trong chiếc váy cưới.

Từ nay về sau, mọi thứ trong cuộc sống của em, từng phút từng giây đều sẽ in sâu vào trái tim anh.

Em không cần phải lo về cuộc sống vì anh sẽ lo.

Em không cần phải chứng tỏ gì trong cuộc sống vì anh sẽ làm điều đó.”

Cuộc sống tuyệt vời của họ đã được chứng tỏ từ đó trở đi.

Cũng chính vì lý do này mà Lương Thần không muốn tổ chức thêm một đám cưới hoành tráng nào khác để thanh minh với người khác.

Cô không muốn thanh minh cuộc sống của mình cho người khác.

Nhìn xem, nếu đám cưới mời đến một đám họ hàng như chị họ, có lẽ họ sẽ tự cho mình một vài “kinh nghiệm sống” mà nói gì đó.

Khi chị họ đề cập đến chủ đề này, Lương Thần không muốn nói thêm gì nữa, cô nhìn đồng hồ, định ra về thì chị họ lại gợi chuyện.

“Chuẩn bị khi nào sinh con?”

Tương tự, nhiều người đã hỏi vấn đề này nhưng Lương Thần đều trả lời bằng hai chữ.

“Không vội.”

“Ôi giời, sao lại không vội!” Chị họ nói, “Em đã 30 tuổi còn chồng em mới 25 tuổi!”

Lương Thần há miệng thở dốc, “À” một tiếng, không nói nữa.

“Thần Thần, em nghe chị họ khuyên một câu, đừng nhìn em hiện tại như mặt trời ban trưa, phụ nữ nói chung sẽ già đi.” Chị họ kích động lên, nắm lấy tay Lương Thần đánh một cái, “Chờ thêm mấy năm nữa, em thành hoa tàn ít bướm, chồng em mới 27 - 28 tuổi, khi đó, mặc kệ em là đại minh tinh hay tiểu minh tinh.”

Lương Thần vẫn chỉ phun ra hai chữ: “Cho nên?”

“Mau sinh con đi!” Chị họ tận tình khuyên bảo mà nói, “Có con rồi thì mọi chuyện đều ổn.”

Tay Lương Thần bắt đầu lặng lẽ lấy túi, cô vuốt lại tóc, cười nói: “Biết rồi chị họ, em sẽ suy nghĩ, chị nghỉ ngơi cho tốt, em về trước nhé!”

“Sao vừa mới đến đã muốn đi rồi?” Chị họ giữ cô lại, “Chị còn chưa nói hết đâu.”

Lương Thần bị cô ấy lôi kéo, lúng túng đứng tại chỗ, nghe cô ấy tiếp tục nói: “Cho nên vì cái gì mà phụ nữ bây giờ đều muốn lấy người đàn ông hơn mình nhiều tuổi? Chính là vì về sau khi mình già rồi thì anh ta còn già hơn, không sợ anh ta có tâm tư gì khác. Nhưng mà, em gả cũng gả rồi, chị họ cũng không dám nói cái gì, chỉ muốn khuyên em mau chóng sinh con, con mới là của em.”

Đột nhiên, chuông cửa phòng vang lên, cả hai người phụ nữ đều quay đầu lại nhìn.

Cửa không đóng nhưng người bên ngoài vẫn lịch sự bấm chuông.

Sau đó Lục Cảnh đẩy cửa bước vào.

Anh liếc nhìn Lương Thần một cái, ánh mắt cuối cùng rơi xuống bàn tay đang dây dưa của hai người, chị họ đột nhiên buông lỏng tay ra.

Không biết sao lại thế này, mấy năm nay cô không gặp Lục Cảnh nhiều lắm nhưng càng ngày cô càng không dám phớt lờ anh.

Trước kia thấy anh mặc áo hoodie mang giày thể thao ra dáng học sinh nên trước mặt anh ra vẻ trưởng bối, hiện tại anh đã đi làm, khi xuất hiện trước mặt cô đều là tây trang, giày da, ánh mắt sâu hun hút.

Rõ ràng là nhỏ hơn cô mười mấy tuổi nhưng cô cũng không dám nói nhiều.

Lương Thần rút tay ra, nhìn Lục Cảnh: “Anh bận xong rồi?”

“Ừ.” Lục Cảnh cầm lấy túi xách của cô, nói: “Đến đón em về nhà.”

Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói: "Chị, em về trước, lần sau lại đến thăm chị." 

Chị họ nở một nụ cười, vẫy tay chào: “Tiệc đầy tháng các em nhớ đến nhé.”

Lục Cảnh và Lương Thần chỉ gật đầu rồi rời đi.

Trên đường về nhà, Lục Cảnh chậm rãi lái xe, đung đưa theo gió thổi suốt con đường.

Anh kìm lòng không đậu hồi lâu, mới nhớ tới lời vừa mới nghe được ở cửa phòng bệnh, trong lòng cực kỳ khó chịu, “Triều Thanh đã mất bao lâu rồi.”

Lương Thần bất đắc dĩ mà cười nói: “Anh cũng không phải không biết chị ấy, nghe xong coi như không khí, để ý làm gì.”

Lương Thần nghĩ đến chuyện khác, nói: “Anh có thấy em già rồi không?”

Lục Cảnh liếc cô một cái, chặc lưỡi hai tiếng: “Có chút già.”

Lương Thần: “Anh nói lại lần nữa?”

“Chà, rõ ràng mới tám tuổi mà lại có khuôn mặt mười tám tuổi.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” 

Xe chạy đến cầu vượt, trên màn hình LED ở tòa nhà cao tầng phía đối diện xa xa kia là bảng quảng cáo buổi hòa nhạc của Lương Thần.”

Lương Thần quay cửa kính xe xuống, nói: "Chờ sang năm khi buổi biểu diễn của em kết thúc, tụi mình sinh con nhé.”

Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh là đạp phanh, dừng xe bên đường, sau đó trịnh trọng nói: “Em đừng nghe người ta nói xong rồi tự tạo áp lực cho bản thân, anh không vội.”

Khi thấy anh căng thẳng như vậy, Lương Thần ngược lại nở nụ cười, “Anh hoảng cái gì mà hoảng, khi nào mà em để bụng lời nói của chị họ vậy?”

Cô dừng lại một chút, nhìn về phía bảng quảng cáo, “Chính là đột nhiên em muốn có một đứa con.”

Chỉ tình cờ là hôm nay, đi đến ngã tư này, gió thổi rồi cô nói ra điều đó.

Lục Cảnh hít sâu một hơi, hỏi: “Thật sao?”

Lương Thần nghiêm túc gật đầu, “Thật.”

Lục Cảnh đạp ga chạy thẳng về nhà.

Lương Thần dở khóc dở cười, “Anh làm gì vậy! Chạy chậm một chút!”

Hai mắt Lục Cảnh đảo lên sáng rọi, nhìn con đường phía trước nghiến răng nghiến lợi, “Về nhà sinh con!”

“Sang năm!” Lương Thần nói, “Em nói sang năm!”

“Về nhà luyện tập!”

Buổi tối.

Lục Cảnh ôm Lương Thần đi vào phòng, đặt cô lên giường, dưới ánh đèn ấm áp của phòng ngủ, cô nhìn Lục Cảnh cởi áo khoác ngoài, kéo cà vạt, thong thả ung dung mà cởi bỏ khuy măng sét.

Sau đó, anh nửa quỳ trên giường, giạng chân hai bên hông cô.

“Cạch” một tiếng, nghe thấy tiếng thắt lưng được cởi ra.

Lương Thần phát hiện, Lục Cảnh quả thật rất khác.

Từ giày chơi bóng đến giày da, bất quá chỉ có ba năm mà thôi.

Lương Thần nhắm mắt lại, nụ hôn của Lục Cảnh rơi vào mắt cô, giữa môi, cổ, bộ ng.ực, bụng nhỏ……

Cô biết rằng ngay cả khi cô dần dần có nếp nhăn, làn da không còn săn chắc nữa thì anh cũng sẽ hôn khắp người cô.

Cô không sợ già đi, cũng chưa đưa chuyện con cái sắp xếp vào trong kế hoạch cuộc đời cô.

Sự bình tĩnh đối mặt với thời gian của cô đều đến từ cảm giác an toàn mà người đàn ông trước mặt mang lại cho cô.