Chương 196:

Lập tức thu hút ánh nhìn của hành khách ở sân bay, mọi cái mắt kì dị đều đổ dồn về phía anh và Tô Tuệ Anh.

Tô Tuệ Anh nghiêng người, tiếng hét của anh khiến trái tim cô muốn vỡ vụn ra, thế nhưng… cô không quay đầu được nữa rồi, cố nén chặt không để bản thân khóc ra thành tiếng, Tô Tuệ Anh nhấc bước chân, điên cuồng chạy băng băng về phía trước.

Cô phải rời khỏi nơi này, cô sợ nếu chậm trễ thêm một giây nào nữa thôi cô sẽ không chịu nổi được nữa mà hoàn toàn sụp đổ.

“ Đừng đi mà…”

Sở Trình Thiên vừa nhìn thấy Tô Tuệ Anh thật sự muốn bỏ anh mà đi, liền di chuyển định đuổi theo cô.

“Sở Trình Thiên, cậu đứng lại.”

Hứa Thịnh từ đằng sau kéo Sở Trình Thiên lại, mặt đanh lại nghiêm nghị nói: “Bám riết không buông là việc mà chỉ có phụ nữ mới làm, thân là đàn ông, điều cậu phải làm là cầm lên được thì cũng phải đặt xuống được, chỉ là một đứa con gái thôi mà, cậu đừng có để đến chút lòng tự trọng cuối cùng cũng không còn”

“Buông tôi ra.”

Sở Trình Thiên lúc này làm gì còn tâm trí để tâm đến lời nói của Hứa Thịnh, nhìn theo bóng lưng Tô Tuệ Anh càng lúc càng xa dần, anh chỉ biết rằng, nếu không đuổi theo thì e rằng cả đời này anh sẽ mãi mãi mất đi người con gái mà anh yêu.

Thế nhưng Hứa Thịnh quyết không buông tay, giữ chặt lấy tay của Sở Trình Thiên càng lúc càng chặt hơn.

Mạc Tiên Lầu cuối cùng cũng không nổi, vội vàng nói với theo: “Hứa Thịnh, cậu để Trình Thiên đuổi theo đi!”, anh hiểu rất rõ tâm tư của Hứa Thịnh, thậm chí trong lòng anh cũng rất mong Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên có thể chia tay từ đây, thế nhưng… Anh không cương quyết bằng Hứa Thịnh, trong lòng anh, cuối cùng thì tình anh em vẫn là quan trọng nhất.

Hứa Thịnh lại không hề phản bác lại Mạc Tiên Lầu, chỉ xầm mặt lại đáp: “Tôi không cho phép đi là không được đi. Một con đàn bà thôi mà, mất rồi thì đi tìm người khác…. A…”

Thế nhưng anh vẫn chưa kịp nói hết câu, Sở Trình Thiên đã đấm cú đấm phải vào khuôn mặt anh tuấn của anh ta mà thét lên.

Cả nhà tải appt ruyện hola đọc nhiều nhé! Nhóm chú trọng lên truyện trên app nhé cả nhà! “Trên thế giới này không ai sánh bằng cô ấy!”

Đôi mắt Sở Trình Thiên đỏ ngàu, một cú đấm mạnh xô Hứa Thịnh ra sau, mặc kệ mọi ánh mắt kì dị của mọi người xung quanh, đuổi theo hướng Tô Tuệ Anh.

Nhưng sân bay thực sự quá đông người, anh chỉ bị Hứa Thịnh làm lỡ chốc lát thôi, mà đã không thể tìm thấy bóng dáng Tô Tuệ Anh và Phiên Nhàn trong biển người nữa rồi.

Sở Trình Thiên không chút do dự, ra sức chạy về phía lối thoát của sân bay, thế nhưng, bên ngoài sân bay, người qua người lại cũng đông không kém, cả núi người biển người, từng hàng taxi đỏ đỏ xanh xanh hàng nối hàng, nối nhau chi chít, cho dù chiếc xe mà Tô Tuệ Anh ngồi lúc đó vẫn chưa chạy ngay, thì anh cũng không có cách nào để tìm ra được.

Lúc này, Tô Tuệ Anh đúng là đang ngồi trên một trong số những chiếc taxi đó.

Từ vị trí của cô vừa hay có thể nhìn thấy rõ Sở Trình Thiên đang đuổi theo, khuôn mặt nôn nóng tìm bóng hình cô trong biển người.

“Trình Thiên… Em xin lỗi, xin lỗi anh. Thật sự xin lỗi anh…”

Tô Tuệ Anh bịt miệng mình lại, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân mà khóc ra thành tiếng.

Phiên Nhàn đang ngồi cạnh cô nhìn đôi tình nhân trước mắt mình, giày vò lẫn nhau, không ngăn được nói: “Đáng nhẽ cô nên nói hết chân tướng sự việc cho anh ta biết, tôi nhìn ra được rằng anh ta rất yêu cô, tôi nghĩ, anh ta có lẽ sẽ hiểu cho cô, hai người bọn cô vẫn có thể ở bên nhau.”