Trong khi Bách Lí Hồng Trang đang nói chuyện với Đế Bắc Thần, Bách Lí Ngọc Nhan chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lí Hồng Trang.

Trên khuôn mặt dày đặc vết sẹo hiện lên tươi cười châm chọc, "Muội muội tốt, ta thật sự muốn chúc mừng ngươi!"

"Câu dẫn Thái tử không thành, ngược lại phải gả cho một Vương gia tàn phế, ha ha."

Bách Lí Ngọc Nhan ngửa đầu cười to, tầm mắt dừng ở trên người Bách Lí Hồng Trang.

"Tuy nhiên, Thái tử chưa bao giờ là người mà loại người như ngươi có thể xứng đôi, nhưng thật ra Vương gia tàn phế, lại thập phần xứng đôi với ngươi!"

Bách Lí Hồng Trang nhíu mày, Bách Lí Ngọc Nhan châm chọc nàng, nàng thật ra không thèm để ý, nhưng Bách Lí Ngọc Nhan chọc tới vết thương của Đế Bắc Thần khắp nơi, quả thật có chút quá phận!

Chỉ sợ Đế Bắc Thần đến bây giờ cũng không biết được, hai chân hắn tàn tật chính là do thân thể ách chú gây nên, nếu đổi thành bất luận một thiếu niên hơn mười tuổi khác gặp phải loại sự tình này, trong lòng đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Đây là vết thương lòng của hắn!

"Bách Lí Ngọc Nhan, ta gả cho ai thì liên quan gì tới ngươi?" Ánh mắt Bách Lí Hồng Trang lạnh băng, "So với việc đặt tâm tư ở trên người ta, không bằng ngươi nên cẩn thận ngẫm lại, làm thế nào chữa khỏi vết sẹo trên mặt đi, sửu bát quái!"

Nghe nói một từ sửu bát quái, Bách Lí Ngọc Nhan phảng phất giống như bị vướng vào chân đau đớn, vội vàng hoảng hốt nhảy dựng lên.

"Mặt ta không cần ngươi phải lo lắng, cả đời ngươi hãy đi theo tàn phế đi!" Bách Lí Ngọc Nhan tức giận nói.

"Bách Lí cô nương, hai chân tại hạ tàn phế thật sự không xứng với Hồng Trang."

Đế Bắc Thần đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ưu nhã mê người.

Bách Lí Ngọc Nhan hơi giật mình, nhìn một gương mặt hoàn mỹ dị thường, không thể không ngây người.

Nếu như Đế Bắc Thần không tàn phế, nhất định sẽ là phong hoa tuyệt đại.

Mặc dù nàng ta một lòng ngưỡng mộ Hiên Viên Hoàn nhưng cũng không thể không thừa nhận, Đế Bắc Thần thật sự tuấn mỹ không giống phàm nhân!

Giờ phút này nghe thấy Đế Bắc Thần tự nói mình không xứng với Bách Lí Hồng Trang, trong lòng Bách Lí Ngọc Nhan thật ra dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Đế Bắc Thần không thật sự sẽ thích Bách Lí Hồng Trang, đúng không?

Đây cũng không phải là điều nàng ta muốn nhìn đến!

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Đế Bắc Thần lại khiến sắc mặt Bách Lí Ngọc Nhan khó coi lên tới cực điểm.

"Hồng Trang gả cho bổn Vương là một sự ủy khuất, tuy nhiên, Bách Lí cô nương, với một khuôn mặt của ngươi như vậy, chỉ sợ gả cho ai cũng đều là trèo cao đi!"

Bách Lí Hồng Trang vốn thấy Đế Bắc Thần đột nhiên nói chuyện, còn có chút kinh ngạc, hiện tại nghe vừa những lời nói này, nàng không thể không cười ra tiếng.

"Phụt!"

Gương mặt xinh đẹp tuyệt luân nồng đậm ý cười, giống như hoa tươi đẹp nhất trong Ngự Hoa Viên, khiến người không dời được ánh mắt.

Bách Lí Hồng Trang giơ ngón tay cái lên về phía Đế Bắc Thần, gia hỏa này khi độc miệng cũng không phải người bình thường có thể so sánh!

Bách Lí Ngọc Nhan ngơ ngác đứng tại chỗ, bộ não của nàng ta có chút không thể hiểu được điều gì đã vừa xảy ra.

Ngày thường Đế Bắc Thần luôn luôn mang bộ dáng nho nhã lễ độ, vì sao sẽ nói ra những lời như vậy với nàng ta!

Khuôn mặt đắc ý nháy mắt giống như sương đánh cà tím (vô thần), từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh biến thành đen. Bách Lí Ngọc Nhan cắn chặt môi đỏ, thân thể không ngăn được bắt đầu run rẩy.

Nếu không phải đang ở thời điểm không thích hợp, nàng ta thật sự muốn trực tiếp giáo huấn hai người này một trận!

"Ngươi...... các ngươi chờ! Ta sẽ không buông tha các ngươi!"

Bách Lí Ngọc Nhan trừng đỏ hai mắt, nghiễm nhiên cũng hận cả Đế Bắc Thần!

"Bách Lí Hồng Trang, đêm nay chỉ cần ngươi quay về tướng quân phủ, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi yên!"

Lúc này, sắc mặt Đế Bắc Thần đột nhiên lạnh xuống, "Bách Lí Ngọc Nhan, Hồng Trang hiện tại đã là vị hôn thê của bổn Vương, nếu ngươi dám động vào một sợi lông của nàng, bổn Vương nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!"