Mặc dù một ngày Bách Lí Hồng Trang chỉ chẩn trị mười người bệnh, nhưng Thần Y Phường vẫn náo nhiệt như cũ, không biết có bao nhiêu người xếp hàng một mình.

Cho dù không có việc gì, mọi người cũng thói quen tới nơi này nhìn một cái, vì thế khi Hiên Viên Hoàn tới gần đã lập tức bị mọi người nhận ra.

"Thái Tử." Trên mặt Bách Lí Hồng Trang trồi lên tươi cười lễ phép, hơi kém thân thiện so với bình thường, cũng có thêm vài phần xa cách.

Nhìn Bách Lí Hồng Trang trước mắt, trái tim Hiên Viên Hoàn không khỏi run lên. Bách Lí Hồng Trang giống như đóa sen nổi trên mặt nước, thanh nhã thoát tục như vậy, khiến nhân tâm hướng tới!

Một làn váy trắng bay bay trong gió, giống như nàng tiên nữ trong giấc mơ của hắn!

Hiên Viên Hoàn kiềm chế hưng phấn trong lòng, đi tới trước mặt Bách Lí Hồng Trang.

"Hồng Trang cô nương chính là ân nhân cứu mạng ta, gọi ta là Thái Tử không khỏi quá mức xa lạ."

"Nga?" Bách Lí Hồng Trang nhướng mày, giống như nghi hoặc nhìn Hiên Viên Hoàn.

Hiên Viên Hoàn mỉm cười sáng lạn, "Trực tiếp gọi tên ta là được."

"Điều này không tốt lắm đâu."

Bách Lí Hồng Trang lộ vẻ mặt khó xử, trong lòng thì hận không thể đá gương mặt dối trá này lên tận chín tầng mây.

"Có gì không tốt? Ta nói có thể, chính là có thể!" Hiên Viên Hoàn cường điệu nói.

Bách Lí Hồng Trang khẽ gật đầu, chần chờ nói: "Vậy được rồi."

"Hồng Trang, đa tạ ngươi đã cứu ta, nếu không phải ngươi, chỉ dựa vào sự giúp đỡ của đám lăng băm trong Thái Y Viện, hiện tại sợ là ta đã chết." Hiên Viên Hoàn cười lớn nói.

Thấy Hiên Viên Hoàn trực tiếp bò lên theo cột, thời điểm xưng hô mình là Hồng Trang, Bách Lí Hồng Trang không khỏi trợn trắng mắt.

Vừa mới đi một chuyến tới quỷ môn quan, thật ra da mặt người này càng ngày càng dày.

"Tiền bối trong Thái Y Viện đều rất có năng lực, ta chỉ vừa vặn từng gặp qua chứng bệnh tương đồng với ngươi mà thôi."

Hiên Viên Hoàn không tiếp tục nhiều lời, ngược lại bắt đầu đánh giá Thần Y Phường.

Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu đang không ngừng bận rộn, việc kinh doanh của Thần Y Phường thật sự là quá bùng nổ, tất cả mọi người đều có chút không lo được hết vì quá nhiều việc.

"Hồng Trang, một cô nương một mình ra mặt mở Thần Y Phường, có phải quá vất vả hay không?" Hiên Viên Hoàn thử hỏi.

Trước khi tới Thần Y Phường hắn đã làm tốt chuẩn bị, hắn muốn Bách Lí Hồng Trang trở thành nữ nhân của hắn!

Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn đưa ý tưởng này ra, Bách Lí Hồng Trang nhất định sẽ không chút do dự mà nhào vào ôm ấp hắn!

Rốt cuộc, hắn chính là Thái Tử dưới một người, trên vạn người!

"Còn tốt." Bách Lí Hồng Trang nhàn nhạt nói.

"Tiểu Bạch, ngươi nói gia hỏa này có phải thật sự coi trọng chủ nhân hay không?" Tiểu Hắc dò hỏi.

Bách Lí Hồng Trang vốn đã chán ghét Hiên Viên Hoàn, cho nên căn bản không muốn nói thêm gì với hắn.

Giờ phút này, nàng giả vờ đang bận rộn với một số thứ, hiển nhiên là muốn khiến cho Hiên Viên Hoàn cảm thấy mất mặt mà tự mình rời đi.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Hiên Viên Hoàn căn bản không ý thức tới điểm này, chỉ đi theo đảo quanh Bách Lí Hồng Trang. Bách Lí Hồng Trang đi đến nào hắn liền đi theo thế ấy.

"Ta nhìn thấy đúng là như vậy!" Tiểu Bạch tán đồng gật đầu, "Không biết thời điểm Hiên Viên Hoàn biết chủ nhân chính là Bách Lí Hồng Trang thì sẽ có biểu tình gì."

"Ha ha, ta rất mong chờ nó!"

Hiên Viên Hoàn giờ phút này đã bắt đầu phiền chán vì đi theo Bách Lí Hồng Trang luôn vội tới vội đi, dừng bước chân, "Hồng Trang, trở thành nữ nhân của ta thì như thế nào?"

Không đợi Bách Lí Hồng Trang trả lời, Hiên Viên Hoàn tự mình nói tiếp: "Chỉ cần ngươi trở thành nữ nhân của ta, ta đảm bảo tương lai ngươi vinh hoa phú quý, cả đời vinh sủng! Không bao giờ phải làm những việc vất vả nữa."

"Từ khi ngươi hao hết tâm lực cứu ta, ta đã minh bạch tâm ý của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi."