Edit & Dịch: Emily Ton.
Cho đến khi làm xong hết thảy, mọi người mới bình thường trở lại.
Ninh Hoành Trung lại bắt mạch cho Hiên Viên Hoàn lần nữa, rõ ràng phát hiện mạch tượng lúc này đã ổn định hơn lúc trước rất nhiều.
"Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"
Ninh Hoành Trung lễ phép lên tiếng, hiện giờ hắn không dám đối đãi với Bách Lí Hồng Trang giống như nha đầu bình thường.
Bách Lí Hồng Trang chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối là Hồng Trang."
Không biết vì sao, Ninh Hoành Trung hiện tại nghe thấy Bách Lí Hồng Trang tự cho mình là vãn bối, bỗng nhiên cảm thấy thập phần hổ thẹn.
Hắn đã sống lâu năm như vậy nhưng căn bản còn kém xa một tiểu nha đầu!
Hồng Trang, mọi người sôi nổi ghi tạc tên này vào tận đáy lòng, đó chính là thần y đang nắm giữ thuật châm cứu!
"Nguyên lai là Hồng Trang cô nương." Ninh Hoành Trung mỉm cười, "Hồng Trang cô nương chính là người trong hoàng thành?"
"Vãn bối vừa mới tới hoàng thành không lâu, trước đó vài ngày đã mở một gian Thần Y Phường ở trong hoàng thành, cũng coi như đã bén rễ nảy mầm đi."
Trên mặt Bách Lí Hồng Trang nở nụ cười thanh nhã thoát tục, giống như một đóa thanh liên ưu nhã nở rộ, vẻ đẹp rạng ngời khiến người mê muội.
Nghe nói tới Thần Y Phường, sắc mặt mọi người không thể không cảm thấy cổ quái.
Tên Thần Y Phường bọn họ dường như đều nghe nói qua, chẳng qua tất cả mọi người đều xem đó như một trò vui đùa.
Rốt cuộc, chỉ có một mình cô nương mười lăm tuổi ngồi khám, ai dám đến xem bệnh?
Nguyên lai cô nương trẻ tuổi Thần Y Phường đó chính là Hồng Trang trước mắt!
Mọi người thế mới biết thì ra tên tuổi Thần Y Phường cũng không phải là một sự chê cười, mà là danh xứng với thực!
Ngược lại là bọn họ không hiểu tình huống cụ thể đã lập tức coi khinh Thần Y Phường, có vẻ thập phần ngu xuẩn!
"Thì ra cô nương mở ra Thần Y Phường, gần đây đã gây nên ồn ào huyên náo đó chính là Hồng Trang cô nương."
Ninh Hoành Trung tươi cười hiền lành, thì ra thần y chân chính đang ở ngay trước mặt bọn họ, bọn họ thật đúng là không có bản lĩnh nhìn ra.
Bách Lí Hồng Trang chuyển mắt, tầm mắt dừng ở trên người Bàng Đường Bình.
"Bàng y sư, hẳn là ngươi đã chuẩn bị tốt tiền đặt cược đúng không?" Bách Lí Hồng Trang cười hỏi.
Sắc mặt Bàng Đường Bình sớm đã cực kỳ khó coi, giờ phút này nghe những lời của Bách Lí Hồng Trang càng thêm tái nhợt.
Mười vạn đồng vàng, đó chính là toàn bộ gia sản của hắn!
Không nghĩ tới, vất vả nhiều năm như vậy, hiện tại tất cả đều vào trong tay người khác!
"Bàng Đường Bình, rất nhiều người trong chúng ta đều đang nhìn ngươi, ngươi không nghĩ sẽ quỵt nợ đi?" Ninh Hoành Trung trầm giọng nói.
Bàng Đường Bình hôm nay nháo sự sớm đã khiến hắn đau đầu, Bách Lí Hồng Trang lại giúp bọn họ giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy, Ninh Hoành Trung tự nhiên sẽ tận hết sức lực trợ giúp nàng.
Ánh mắt mọi người cơ hồ đều ngưng tụ ở trên người Bàng Đường Bình, hiện tại bọn họ chờ chính là giờ khắc này đây!
Cảm nhận được ánh mắt hoặc chế nhạo hoặc trào phúng của mọi người, Bàng Đường Bình hận không thể cất bước rời đi.
Tuy nhiên, ngay thời điểm hắn muốn rời đi, có người sớm đã lấp kín cổng lớn, nghiễm nhiên mang một bộ tư thế nếu không giao ra tiền cược thì sẽ không cho đi!
"Hôm nay ta ra cửa, không mang theo nhiều tiền như vậy!" Bàng Đường Bình giận dữ nói.
"Không quan hệ, ngày khác đưa liền tới cũng được." Khóe miệng Bách Lí Hồng Trang dương lên nụ cười, "Tuy nhiên...... một chuyện xin lỗi hiện tại có thể lập tức bắt đầu!"
"Vừa vặn hôm nay tất cả y sư đều tụ ở chỗ này, ngươi xin lỗi cũng tương đối dễ dàng, không nên chờ ngày khác tới cửa xin lỗi từng người. Theo ta thấy, Bàng y sư chắc hẳn cũng không có nhiều thời giờ như vậy."
Bách Lí Hồng Trang nói với giọng điệu nhẹ nhàng, cũng không có thái độ hùng hổ doạ người, ngược lại giống như đang nói về một chuyện bình thường ngẫu nhiên, cho ngươi hai lựa chọn để thảo luận với ngươi.
Tuy nhiên, Bàng Đường Bình lại cảm thấy mình bị dồn tới ngõ cụt, căn bản không có biện pháp khác.