Ba ngày sau, chỉ sợ sự Hiên Viên Hoàn đã bị sự đau đớn tra tấn đến nỗi không ra hình người, nếu nàng vẫn không ra tay, Hiên Viên Hoàn chắc chắn hồn sẽ về cửu thiên.
Vừa tới trước cửa hoàng thành, thân hình Bách Lí Hồng Trang trực tiếp bị thị vệ ngăn lại.
"Người tới là người nào?"
"Ta là y sư, tiến cung chẩn trị cho Thái Tử điện hạ." Bách Lí Hồng Trang không chút hoang mang đáp lời.
Nghe Bách Lí Hồng Trang trả lời, thị vệ hồ nghi liếc mắt nhìn Bách Lí Hồng Trang một cái, nói: "Nha đầu đến từ đâu? Nơi này không phải là nơi để ngươi hồ nháo, nhanh chóng đi thôi!"
"Ta là y sư, nếu các ngươi không cho ta đi vào, ảnh hưởng tới cứu trị Thái Tử điện hạ, cẩn thận đầu các ngươi khó giữ!"
Bách Lí Hồng Trang nói giọng lạnh lùng, hai tròng mắt loé lên ánh sáng tàn nhẫn sắc bén, một luồng khí thế ngạo nghễ nháy mắt bùng nổ mở ra.
Thị vệ vốn khinh thường Bách Lí Hồng Trang, sau khi nhìn thấy khí thế như vậy cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn họ là thị vệ trông coi hoàng cung, gặp qua không ít quan to hiển quý, nhưng người có thể có được khí thế như vậy lại cực kỳ hiếm thấy.
Mặc dù Thái Tử điện hạ cũng không thể có được loại khí thế như thế. Dưới khí thế này, bọn họ chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng bắt đầu bốc lên một loại cảm giác thần phục, không dám có nửa điểm ý muốn làm trái.
Phát hiện điểm này, những tên hộ vệ kinh ngạc nhìn Bách Lí Hồng Trang, cô nương trẻ tuổi này đến tột cùng là người nào?
Khí thế lại khủng bố như thế!
Khuôn mặt của Bách Lí Hồng Trang vẫn thờ ơ, giữa hai lông mày có một tia ngạo khí. Những hộ vệ này phần lớn đều là mắt chó xem người, chỉ cần biểu hiện ra có đủ năng lực, bọn họ mới có thể tất cung tất kính đối với ngươi.
Kiếp trước nàng thân là gia chủ thế gia, khí thế sớm đã được bồi dưỡng ra, hiện giờ tuy rằng tu vi trở nên thấp kém, nhưng khí thế vẫn không thay đổi.
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được khí thế của nàng, bọn thị vệ cũng không dám coi khinh Bách Lí Hồng Trang thêm nữa. Có thể có được khí thế như vậy, sao có thể là người thường?
Hoàng cung tất nhiên là rộng lớn đồ sộ, kim bích huy hoàng, một luồng hơi thở hoành tráng trang nghiêm ập vào trước mặt, khiến người ý thức thật sâu, chính mình nhỏ bé thế nào.
Dưới sự dẫn đường của thị vệ, Bách Lí Hồng Trang đi đến Đông Cung.
Đông Cung vốn luôn thập phần an tĩnh, hiện giờ lại náo nhiệt dị thường. Thái y, dân y đều tụ tập ở nơi này, tốp năm tốp ba tạo thành một đoàn, không ngừng bàn luận về bệnh tình của Hiên Viên Hoàn.
Nhìn thấy có y sư mới tới, mọi người cũng chỉ nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái. Ba ngày nay, cơ hồ trong chốc lát đều sẽ có y sư mới tiến đến, bọn họ sớm đã thành thói quen.
Nhưng mà, thời điểm mọi người nhìn thấy Bách Lí Hồng Trang trước mặt, sắc mặt lại biến hóa vài phần, không vì gì khác, chỉ vì tuổi tác y sư này không khỏi quá nhỏ!
Tiểu cô nương hơn mười tuổi, chỉ sợ ngay cả dược liệu cũng không thể phân biệt được hết, còn muốn đến xem bệnh cho Thái tử. Đây không phải là đang giỡn hay sao?
"Ai đã mang nha đầu này đến đây? Không phải đang hồ nháo sao!" Ninh Hoành Trung, một trong những thái y trong cung phẫn nộ lên tiếng.
Mặc dù đến tận bây giờ bọn họ luôn cùng nhau không ngừng tìm ra phương pháp trị liệu, nhưng khi tuyệt vọng không phải bất cứ loại y sư nào cũng có thể thử, đưa hài tử như thế này tiến cung?!
Thị vệ tựa hồ sớm đã dự liệu được những thái y khác sẽ nổi bão, sau khi mang Bách Lí Hồng Trang đến thì lập tức rời đi.
Tuy rằng những y sư khác không nói câu nào, nhưng thái độ cũng giống như Ninh Hoành Trung. Tiểu nha đầu này tới đây căn bản không thể giúp được gì, ngược lại chỉ nhận lấy chê cười!
"Tiền bối, ta chưa vẫn chưa xem bệnh cho Thái tử, vì sao ngươi đã phán định ta không thể chữa khỏi bệnh cho Thái tử?"
Bách Lí Hồng Trang chậm rãi lên tiếng. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ hiện lên sự vô tư tiêu sái. Không có chút không vui nào bởi vì sự hoài nghi của Ninh Hoành Trung.