"Không thể hành động thiếu suy nghĩ." Đôi mắt thâm thúy như đại dương tỏa sáng với cơ trí cứng cỏi, "Tuy rằng ta đã tới Phong Bác Quốc ba năm, nhưng cơ sở ngầm của bọn hắn vẫn chưa hoàn toàn rút lui, chỉ có thể nhẫn."

"Chúng ta cũng không thể cứ nhìn thiếu chủ vẫn luôn bị người vũ nhục như thế!" Hắc Mộc nhíu mày nói, "Chúng ta có thể lặng lẽ giải quyết tên Thái tử này, sẽ không bị người khác phát hiện!"

"Hiện giờ ta ở Phong Bác Quốc chính là Vương gia tàn phế bị mọi người khinh nhục. Ngay cả khi Hiên Viên Hoàn đã chết, cũng sẽ xuất hiện kẻ tiếp theo. Điều này không có ý nghĩa gì cả, ngược lại sẽ khiến người hiềm nghi." Đế Bắc Thần nói với giọng lạnh lùng, tầm mắt dừng ở trên hai chân hắn, "Có tin tức gì của Phong thần y không?"

Ánh mắt Hắc Mộc hơi trầm xuống, lắc đầu nói: "Không có."

Nếu không phải hai chân thiếu chủ đột nhiên bị tê liệt, tu vi lại bị áp chế, bọn họ cũng không cần nén giận như vậy!

Sẽ có một ngày, bọn họ sẽ trả lại hết thảy này!

Thần sắc Đế Bắc Thần vẫn như bình thường, mặc dù tất cả thủ hạ đều cảm thấy không thể chịu được vì hắn, nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh chống đỡ, sự trưởng thành đã vượt xa so với tuổi của hắn.

........Edit & Dịch: Emily Ton.....

Ngày hôm sau, một tin đồn thú vị bắt đầu được lưu truyền ở bên trong hoàng thành.

Hai tuỳ tùng của Thái tử là Chương Bình và Tống Tập không biết là ăn gan hùm mật gấu hay là bị làm sao, dám viết chữ đánh giá về mông của Cảnh Vương gia và Thái tử ở sau lưng!

Mông của Cảnh Vương gia thật là trắng!

Mông của Thái Tử điện hạ lại càng trắng hơn!

Hai câu nói này nghiễm nhiên trở thành trò cười của mọi người nơi trà dư tửu hậu. Một số người thậm chí còn háo hức về cách hai người Chương Bình so sánh cái mông trắng tuyết của Cảnh Vương gia. Rốt cuộc, ngày đó rất nhiều người vây xem đều đã nhìn thấy mông của Cảnh Vương gia, nhưng bọn họ nào biết mông của Thái tử liệu có trắng hơn không?

Với sự theo đuổi miệt mài này, trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên bốn chữ được đúc kết một cách tự nhiên: Đoạn tụ chi tích (断袖之癖: đồng tính luyến ái). Chẳng trách, Thái tử khi ra cửa đều luôn mang theo bên người hai người Chương Bình và Tống Tập!

Trong khi đó, kể từ sau khi việc này bị truyền ra, Thái tử và Cảnh Vương gia đã không hề bước nửa bàn chân ra khỏi cửa phủ, hành vi trốn tránh như vậy càng khiến mọi người thêm xác định và quay sang phỏng đoán, không ngừng cười nhạo.

Thanh danh của Hiên Viên Hoàn và Hiên Viên Cảnh vốn đã không tốt, khó khi nhìn thấy bọn họ gặp phải chê cười như thế, mọi người càng là thêm mắm thêm muối bôi đen, chỉ mong hai tên gia hỏa này tốt nhất nên ngốc tại trong phủ, ít ra ngoài gây tai họa!

Bách Lí Hồng Trang sáng sớm đã rời khỏi Tướng quân phủ, từ sau khi Bích Thanh bị đánh chết, Tướng quân phủ cũng không an bài nha hoàn khác tới hầu hạ nàng.

Kể từ đó, thật ra đã cứu nàng tránh khỏi không ít phiền toái, không còn có người quan tâm đến sống chết của nàng, cho dù nàng ra khỏi tướng quân phủ cũng không có người phát hiện.

Dẫn đầu đi một chuyến đến hiệu cầm đồ, Bách Lí Hồng Trang bán hết tất cả trang sức để lấy tiền, thành công đổi được hơn một ngàn đồng vàng. Tuy nhiên, nàng nói với hiệu cầm đồ tạm thời giữ lại đồ của nàng, vì không lâu sau nàng sẽ tới chuộc lại tất cả.

Rốt cuộc, toàn bộ trang sức này đa số đều là của mẫu thân nàng, không thể cứ bán hết để lấy tiền mặt như thế.

Để mở Thần Y Phường cũng không cần phải chuẩn bị nhiều. Có lẽ không cần nói nhiều, tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là phải tìm một địa điểm tương đối thích hợp để mở nó ra.

"Một địa điểm thích hợp......" Bách Lí Hồng Trang thì thầm với chính mình. Trước mắt, nàng đối với thị trường ở hoàng thành cũng không có nhiều hiểu biết, cần phải tìm một người có hiểu biết về giá thị trường đến hỗ trợ, "Chưởng quầy của Vạn Dược Phường cũng không tệ!"

Tiệm bán thuốc và y quán thường xuyên giao tiếp, tin rằng Quý Văn Bân hẳn là thập phần hiểu biết về vấn đề này.

Kiếp trước nàng thân là thế gia gia chủ, gặp qua không ít người, Quý Văn Bân tuy rằng là thương nhân, nhưng tâm địa không tồi, nếu không phải là gian thương, lúc cần đến hỗ trợ của hắn, hẳn là sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, sau khi Bách Lí Hồng Trang đưa ra ý tưởng, Quý Văn Bân không chút do dự lập tức đáp ứng.