Sau khi Sandra rời đi, nàng cũng thở phào:
"Hình như chính là cô ấy, mình không thể nhầm lẫn được.

Mình...!có nên nói với ngài ấy hay không đây? Mình sợ..."
Dẫu vậy, nàng vẫn quyết định đi tìm Ansel.
*oOo*
Hoàng tử Roy và Ansel đang bàn chuyện, vừa vào phòng, Roy nói:
- Ansel, cô hầu gái ở phương bắc đã chết rồi.
Chuyện này như sét đánh ngang tai, Ansel cố hỏi lại để xác minh:
- Jena Margaret đó hả?
- Đúng vậy, chính là cô ấy.

Cô ấy bị sói cắn và chết vì không kịp thời cầm máu.

Chính ngay hôm chúng ta bị sói tấn công.

Trong lúc đang trị thương cho cậu, chúng tôi đã nghe tiếng hét từ xa.

Không thể mạo hiểm ngay lúc đó nên đến sáng tôi mới cử người đi tìm hiểu ở khu vực bìa rừng.

Kết quả là phát hiện xác của cô ấy với nhiều vết cắn và vài bộ phận đã không còn.
Có vẻ như Jena đã đi âm thầm đuổi theo đoàn quân, Ansel ngồi huỵch xuống ghế, tay ngài vân vê vầng trán nói với Roy:
- Cha mẹ cô ấy biết chưa?

- Đã biết rồi.

Trông họ rất suy sụp.
Ansel suy nghĩ một lúc rồi nói ra quyết định bồi thường của mình:
- Tôi sẽ cử người đến đó, đưa tiền bồi thường cho gia đình Margaret.

Chuyện này mong cậu sẽ không nói cho phu nhân của tôi biết, Roy.
Không thể tưởng tượng được lúc nàng biết chuyện này thì sẽ buồn như thế nào, dù sao nàng cũng là thiên sứ.

Trong mắt nàng, mọi người luôn đáng được nhận những thứ tốt đẹp.

Lúc này, từ bên ngoài, Fay đẩy cửa bước chầm chậm vào trong.

Ánh mắt thất thần nhìn hai người:
- Chuyện gì mà em không được biết vậy ạ, thưa ngài?.

ngôn tình hay
Có lẽ Fay đã nghe hết tất cả, Roy và Ansel như đóng băng.

Hai người không nói gì được.
- Là thần nghe nhầm hay ngài và Ansel nói bừa vậy ạ, thưa hoàng tử?
Tuy nàng sợ chứng kiến cái cảnh Jena thân mật với Ansel nhưng chuyện Jena chết vì đuổi theo đoàn quân về đây là không đáng.

Nàng bắt đầu xúc động, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống nhanh chóng thấm vào váy.

Nàng cũng hiểu được sự im lặng này cũng là câu trả lời, Fay kéo váy lên bỏ chạy ra khỏi căn phòng.

Ansel gọi lớn:
- Fay...mọi chuyện không phải như vậy.

Fay...
Ansel ngập ngừng, Roy cũng đứng lên hối thúc:
- Đến lúc ta phải trở về cung điện để trình báo mọi chuyện cho vua cha.

Ngươi đuổi theo nói chuyện với phu nhân bá tước đi.
- Vậy tôi không tiễn cậu nhé Roy.
- Ừ, được mà.

Đi đây.
Sau đó, Ansel chạy theo vợ mình.


Nhìn thấy nàng đang chạy ra đến cánh cửa, Ansel phải chạy nhanh hơn để giữ nàng lại.
- Fay.
Nàng giật mình và nhìn thấy Ansel đã ngay sau lưng, tay nàng bị ngài giữ chặt.

Bây giờ trong đầu nàng có nhiều câu hỏi mà nàng không dám hé môi, bởi vì nàng sợ sẽ khiến cho Ansel giận.

Fay cố gắng vung tay, cố thoát khỏi cái nắm tay không hề lãng mạn này:
- Bỏ em ra...!ngài đừng chạm vào em mà...
- Đừng quấy nữa, em nghe ta nói.

- Ansel cũng không đủ nhẫn nại để dịu dàng.
Fay nhớ lại những lúc còn ở dinh thự Doruss, khi nhỏ nàng thường hay thắc mắc và đặt ra nhiều câu hỏi cho mọi người xung quanh, phiền hà và rắc rối nên chẳng ai muốn trả lời.

Cha thì hay đưa tay lên và tát vào gương mặt bé nhỏ của nàng:
- Tại sao cái miệng nhỏ của mày cứ không ngừng luyên thuyên vậy? Một đứa xui xẻo đáng bị nguyền rủa như mày không nên thắc mắc quá nhiều.
Người hầu thì vô tâm, luôn ra vẻ khinh miệt nàng, họ thường hay trả lời nàng theo kiểu gay gắt:
- Tôi không có thời gian để trả lời đâu tiểu thư.
- Đừng phiền tôi làm việc, tiểu thư.
- Người ra chỗ khác chơi đi, tôi sẽ bị chủ nhân khiển trách nếu chơi cùng tiểu thư đó.
Có người còn chẳng thèm để tâm đến nàng hay nhìn nàng dù là một lần.

Mấy em gái cùng cha khác mẹ thích cố tình đi thật nhanh và va vào nàng, sau đó họ chỉ quan tâm đến chiếc váy của họ.
Lúc này, Fay đang giãy giụa thì Ansel kéo nàng ôm chặt vào lòng.

Nàng quỵ xuống, đôi mắt vô hồn như nhìn về quá khứ, không một chút cảm xúc.

Ngài ra sức trấn an, bàn tay không ngừng vuốt mái tóc xoăn mượt như con sóng ngoài khơi.

Giọng ngài bá tước đang vỗ về vợ mình ngọt lịm.

- Bình tĩnh nào, xin hãy nghe ta nói.
Từng câu chữ nhẹ nhàng, ngọt ngào như kẹo đang hòa tan vào khoang miệng.
- Xin hãy nghe ta nói, được chứ?
Nàng chợt khóc, có lẽ ngài là người duy nhất có thể lắng nghe và chia sẻ với nàng.

Hai vai nàng run lên, Ansel đoán rằng nàng sẽ khóc nên để cho nàng khóc rồi nói sau:
- Em cứ khóc đi...
Bàn tay của ngài thật ấm áp.
*oOo*
Sau khi được Ansel đưa về phòng, nàng cũng đã bình tĩnh dần.

Ngài bá tước quỳ một bên trước mặt nàng, Fay thút thít:
- Thật sự em không muốn Margaret phải có kết cục...!như thế.

Nghĩ đến cảnh tượng ấy thì em cảm thấy rất đau...!đau lắm.

Thay vì khuyên cô bé quay về nhà, mà em lại từ chối thẳng thừng.

Bởi mới có sự việc Margaret đi theo đoàn quân.
Ngài đặt tay lên má nàng:
- Đó không phải là lỗi của em, đừng buồn và đừng tự trách nữa phu nhân của ta.
//.