"Tổng giám đốc, phu nhân muốn gặp ngài. . . . . ." Thư ký cằm điện thoại cung kính đi vào, Trình Quân Hạo chỉ là mắt lóe lên một chút thần, lại khôi phục bình thường, mặt lãnh khốc không có một thay đổi, "Không gặp. . . . . .""Nhưng mà. . . . . ." Thư ký lời còn chưa nói hết, cửa phòng Tổng giám đốc cũng đã bị đẩy ra, Lâm Diệu cả người rối rắm vọt vào, yểu điệu kêu một tiếng, "Quân Hạo. . . . . ."Thư ký lo lắng đi theo vào, không dám lên tiếng.Rốt cuộc Trình Quân Hạo cũng ngẩng đầu, ý bảo cô đi ra ngoài, thư ký lập tức đi ra, giống như con thỏ bị kinh hãi, trong nội tâm mặc niệm. . . . . . Phu nhân chỉ có một mình tới đây chẳng phải . . . . . Như vậy mười phần là có gian tình. Không dám động tới a. . . . . ."Mẹ nhỏ. . . . . ." Trình Quân Hạo vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trong nội tâm đè ép lửa giận, "Tới lần này, là muốn tính kế gì với tôi? !"Lâm Diệu dáng người nhu mì xinh đẹp, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, "Quân Hạo, anh thật giận em? Nhưng không phải em cố ý, đó là do cha anh ông ta. . . . . .""Đủ rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo mặt xanh đen, "Tôi không muốn nghe cô giải thích, đi ra ngoài. . . . . .""Quân Hạo. . . . . ." Lâm Diệu không cam tâm, "Anh nể mặt Khả Khả, cũng đừng giận em, nó là kết tinh tình yêu của chúng ta. . . . . ."Sắc mặt Trình Quân Hạo vẫn xanh đen như cũ, tuy nhiên cũng chậm rãi buông lỏng xuống, "Cô đi ra ngoài, tôi hiện tại không muốn gặp cô. . . . . ."Lâm Diệu vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, "Vậy cũng được, nhưng Khả Khả muốn gặp anh, nó muốn "anh trai". . . . . ."Ngón tay Trình Quân Hạo giật giật, vẫn rất tức giận như cũ, mặt không chút thay đổi. Lâm Diệu dậm chân, bất đắc dĩ đi ra.Trình Quân Hạo hạ tầm mắt xuống, hừ lạnh một tiếng, lão già kia, lợi dụng Lâm Diệu muốn nuốt trọn một khối thịt béo lớn như anh, món nợ này, anh muốn từ từ tình toán, nhưng Khả Khả. . . . . .*An Tâm Á lao đầu xuống xe buýt, khắp người toàn là mồ hôi, đâm đầu chạy như điên vào tập đoàn quốc tế giải trí điện ảnh và truyền hình CBD, trong lòng phẩn nộ, con mụ nó, đi khỏi thành thị này bảy năm mới trở lại, thế nhưng vẫn bực mình chết được, xe buýt trên đường bị kẹt xe tận nửa giờ, không còn kịp rồi. . . . . .Vừa nghĩ tới, trong lòng An Tâm Á như đốt. . . . . .Vọt tới sân khấu, "Xin hỏi tham gia ứng tuyển người mẫu quay phim ở lầu mấy? !"Cô mồ hôi khắp người, hơi có vẻ nhếch nhác, hai cô gái đứng trước sân khấu mỉm cười, quả nhiên công ty lớn luôn huấn luyện nghiêm chỉnh, " lâu 12. . . . . .""Cám ơn. . . . . ." Lời nói còn chưa dứt, người liền hướng trước thang máy xông tới. Cửa vừa mở ra, cô liền xông vào bên trong, nhưng cửa này rất kỳ lạ, cửa còn chưa mở hết liền đóng lại cái vèo."A. . . . . ." An Tâm Á mồ hôi toát càng nhiều, nhếch nhác lại bị cửa thang máy kẹp lại, cô giận, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt xanh đen tối sầm của người đàn ông đang gắt gao án nút đóng cửa, con ngươi âm trầm nhìn cô, mặt không chút thay đổi, thờ ơ hửng hờ. . . . . .An Tâm Á giận, nguyên do là tại người này khởi xướng, cô không khỏi tức giận mắng, "Không thấy tôi muốn vào thang máy ư, buông nút đóng cửa ra. . . . . ."Người đàn ông lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, môi mỏng chỉ nặn ra một chữ, "Cút. . . . . ." Diện mạo âm trầm có thể đóng băng cả nước, một đôi mắt cầm đầy thù hận.An Tâm Á hốt hoảng, sắc mặt trắng xanh, người đàn ông này. . . . . . Lúc nảy cúi đầu, cô còn chưa có thấy rõ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại. . . . . . Ấy là cầm thú? ! A a a. . . . . . Ông trời ơi. . . . . .Ngay lập tức An Tâm Á lui về phía sau một bước, tâm tình cố gắng giữ bình tĩnh, khốn kiếp, quá thật gặp quỷ rồi. . . . . . Cô muốn ói. Hình ảnh tên cầm thú này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong mộng của cô, cô làm sao có thể quên được chứ?Cô cố trấn định lại, sau một lúc sợ hải, ách. . . . . . Chỉ là, nhìn vẻ mặt của anh giống như là không nhớ rõ cô mới đúng. Chỉ mong, chỉ mong. . . . . . Không nhớ rõ là tốt rồi, không nhớ rõ thì tất cả mọi người vô sự. . . . . .Cửa thang máy đột nhiên đóng lại, An Tâm Á kinh ngạc, a a. . . . . .quay thử ở lâu 12, xong rồi. Cô ấn vào bảng ở của thang máy, bối rối. Chỉ cần nghĩ tới nếu phỏng vấn không tốt, cô cùng hai bảo bối phải uống gió tây bắc mà sống, cô liền ngổn ngang trong lòng, mới vừa bị hoảng sợ tâm tình cũng bị rối loạn gấp gáp cả lên, nôn nóng sốt ruột nhìn lên bảng số của thang máy đang hướng lâu 12 đi tới. . . . . .