" Không phải cuối cùng An tiểu thư cũng tự chui đầu vào lưới sao, cái trò chơi này vốn là phải có hai người chơi, tôi nếu là biến thái, cô chẳng phải là còn hơn cả biến thái, mà như vậy cũng tốt, cho thấy chúng ta rất xứng đôi. . . . . ." mặt mày Trình Quân Hạo cũng không đổi, nhàn nhạt ưu nhã, cực kỳ thoải mái.An Tâm Á trợn mắt hốc mồm, không lời nào để nói, người đàn ông này, vì muốn dụ cô từ mình xa lưới, thật đúng là cái gì cũng dám làm. Cô đột nhiên nhớ tới sự xuất hiện của anh trên màn hình kêu gọi cô xuât hiện thân hình ung dung ánh mắt khí phách, cô hung hăng vặn vẹo. . . . . .Tức giận, không cam lòng, thật muốn cắn anh một miệng lớn."An tiểu thư không phải là muốn nổi tiếng sao? Nổi tiếng như vậy, không tốt sao? !" Trình Quân Hạo bình tĩnh cười một tiếng, "Mới gia nhập làng điện ảnh mà đã có cơ sở quần chúng như vậy, chuyện này quả thật không tệ. . . . . ."An Tâm Á hung hăng nắm nĩa, sợ mình kích động quá mức cắm vào trong miệng anh, bâm nát cái lưỡi của anh.Không nên tức giận, không được không được, thầy giáo dạy chúng ta gặp phải heo phải bình tĩnh."Tôi không phải nguyện ý muốn nổi tiếng như vậy,. . . . . ." An Tâm Á vô lực uể oải nói.Trình Quân Hạo liếc nhìn cô, trong mắt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó lại tan mất, khóe miệng mím lại một chút ý cười, "Bất kể nổi tiếng như thế nào, chỉ cần nổi tiếng, không ai nhớ đến làm sao cô nổi tiếng được, mọi người cuối cùng chỉ nhớ rõ cô là siêu sao, chỉ đơn giản như vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều. . . . . ."". . . . . ." Anh thật là biến thái, trong nhà có hai vật nhỏ cũng di truyền thật tốt như vậy, càng nói lại càng tức hơn, thật làm cho cô không vui.Dùng thức ăn để trút giận.Hai người đều không nói chuyện, Trình Quân Hạo ăn rất ít, cùng với cô gái đang cúi đầu nuốt thức ăn đầy tức giận rất không giống nhau, động tác của anh ưu nhã, có một phong thái quý tộc của xã hội thượng lưu bình tĩnh cùng thong dong, ăn một chút, lại giương mắt liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt sâu thẳm, nhìn không ra được cái gì, ánh mắt lóe sáng, giống như ánh mắt chim ưng trong đêm tối chờ đợi con mồi rất sắc bén cùng chắc chắn.Anh thầm nghĩ, cô gái này là của anh, hai tiểu bảo bối khuyến mãi thêm thật đúng là không tệ.Cơm nước xong, An Tâm Á vô lực, "Có thể trở về công ty chưa? ! Dù sao cũng phải đi lên từng bước, phải học một chút cách diễn xuất thế nào chứ, tôi không muốn gánh trên lưng cái danh là một kẻ bất tài vô dụng. . . . . .""Không nhìn ra cô lại có chí khí như vậy. . . . . ." Trình Quân Hạo cười híp mắt nói, "Cái này không cần nóng vội, trước tiên đi với tôi đến sân bay đón người. . . . . .""Người nào lại muốn tôi đi đón? Tôi lại không biết? !" An Tâm Á nói thầm, rất không tình nguyện đi, cô cũng không muốn giống như con chó con dính vào bên cạnh anh, như hình với bóng.Trình Quân Hạo ác ngoan liếc nhìn cô, giọng nói lạnh xuống , "Có đi hay không? !"Cô gái này thật là không biết đến lòng tốt của người ta, nếu là người khác, anh sẽ không mang đi, coi như anh là vì cô mở ra cửa sau, cố ý đi mời tới đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, cô gái này, sao lại không biết điều như vậy.Trình Quân Hạo nghĩ như vậy, giọng nói rất âm lãnh, cả người khí thế cũng lạnh xuống .