"Tao sẽ không nuốt lời. . . . . ." Trình Quân Hạo cực độ không vui.Phó Vũ Hoàng không biết phải tin tưởng thế nào, tràn đầy phòng bị. Hắn đang đợi. . . . . . Chờ dao xong đứa bé thứ nhất, hắn lập tức để cho những người mà hắn đã sớm chuẩn bị xong đi đến kho hàng bến tàu, hôm nay là ngày tốt a, là ngày hắn muốn xuất hành buôn bán vũ khí, hiển nhiên, chỉ cần Trình Quân Hạo gọi một cú điện thoại là hắn có thể lấy được mươi mấy triệu Dollar từ đạn dược súng ống, chuyện mua bán có lời như vậy lại không cần xung đột đổ máu.Chỉ là, Phó Vũ Hoàng không phải là người chỉ một lần liền thấy đủ, hắn dã tâm bừng bừng, muốn đoạt lấy chuyện buôn bán vũ khí đạn dược này. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm Trình Quân Hạo, tràn đầy tính toán, thế giới ngầm của thành phố A hắn muốn tới thống trị, Ưng Môn hắn cũng muốn nuốt luôn.*Trình lão đã nghĩ tới Phó Vũ Hoàng nhất định sẽ vứt bỏ con cờ là hắn đây, dù tức giận vô cùng, nhưng hắn cũng đã tính tới kế sách phòng thủ rồi, hắn phân phó Quản gia, "Ngày phòng đêm phòng, nhưng cướp nhà khó phòng, Phó Vũ Hoàng, ngươi dám đối với ta như vậy, khốn kiếp, Quản gia, theo kế hoạch làm việc. . . . . ."Hắn mạnh khỏe vô cùng, tuyệt không giống như bộ dạng vừa mới hộc máu suy yếu xém chết.Mới vừa rồi chỉ là giả bộ, khiến Phó Vũ Hoàng buông lỏng cảnh giác, hắn mặc dù già rồi nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, thời điểm cặp sinh đôi bị người cướp, là hắn biết chuyện đã hỏng, Phó Vũ Hoàng có lòng riêng, cái tên họ Phó này thực là một người có dã tâm.Cho nên, hắn lập tức tính toán kế sách thoát thân.Phía dưới địa lao, An Tĩnh nói thầm, "Anh hai, anh có nghe thấy phía trên có động tĩnh gì hay không? !"An Bình mở to hai mắt, "Đêm 13? ! Không đúng, nguy rồi. . . . . ." Cậu lo lắng, Đêm 13 sẽ không gấy tiếng động lớn như vậy, sợ rằng có người muốn cướp địa lao."Lẳng Lặng. . . . . ." An Bình lo lắng, tên Đêm 13 đáng chết này, đã đi ra ngoài lâu như vậy còn không trở vào? !Bộ tính kiếm một cái máy bay chắc.Quả nhiên vào thời điểm hai đứa bé đang lo lắng vô cùng, Trình lão mặt âm trầm, mang người liền tiến vào, mắt giống như rắn nhìn chằm chằm mặt của hai đứa bé, tràn đầy thù hận cắn răng nghiến lợi nói: "Mang đi cho ta. . . . . ."Có bọn họ làm con tin, còn sợ cứu không được Trình Quân Hoa sao? ! Hắn cần gì phải lại sợ tên nghiệt chủng đó chứ? ! Không thể nào. . . . . .Người phía sau đi tới trước phá cửa, phanh, phanh. . . . . . Từng tiếng động kinh hồn khiến An Bình An Tĩnh, hai đứa bé liếc mặt nhau, dù là gan dạ sáng suốt, thì chúng cũng chỉ là hai đứa trẻ trẻ người non dạ, trên mặt viết đầy sợ hãi.Phanh. . . . . . Khóa cửa rơi xuống, một người hung thần ác sát lao tới bắt hai người bọn họ, An Bình An Tĩnh sợ hãi kêu, đấm đá, lại bị giữ chặt, mơ hồ nghe được tiếng cười.An Bình ngẩn ngơ, cho là chuyện này chỉ là ảo giác, quay đầu lại nhưng vẫn thấy chính là mặt của mấy tên hung thần ác sát không có vẻ gì là ảo giác.An Bình An Tĩnh thở dài, xong rồi, mẹ nó, hai người bọn họ dù sao cũng còn rất nhỏ, tay trói gà không chặt. Quản gia đừng bên cạnh Trình lão, chung quanh vây quanh là mười mấy hộ vệ, An Bình An Tĩnh bị mấy người này bắt lấy cũng vây vào giữa, từ trong địa lao đi ra ngoài, lên trên được một tầng, An Bình ngơ ngác nhìn trên mặt đất nằm bất động mười mấy tên hộ vệ toàn bộ đề đã bị giết, hình ảnh này có chút tàn nhẫn, mắt An Tĩnh không tự chủ được tránh đi.Đứa bé An Tĩnh này luôn luôn thuần khiết, cậu không muốn nhìn thấy những chuyện này, An Bình vẫn còn coi là khá tốt, cậu chỉ biết, hiện tại càng biết rõ, quyền lực nắm trong tay kẻ mạnh, có chút thống hận cái cơ thể nhỏ bé vô dụng này, thật muốn lớn lên thật nhanh.An Tĩnh nắm thật chặt tay An Bình, hai anh em tự an ủi nhau."Từ cửa sau đi ra. . . . . ." Trình lão phân phó, một mặt đột kích từ cửa sau đi ra, vẫn có mấy hộ vệ, đều đã bị giải quyết, bởi vì tất cả đàn em đều tập trung ở cửa trước giằng co với Trình Quân Hạo, Phó Vũ Hoàng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác đối với Trình lão, chỉ chừa mười mấy người không còn dùng được thủ nội bộ Hổ Bang.Thuận lợi từ cửa sau phá vòng vây, Trình lão tròng mắt đỏ ngầu, nhảy lên xe, "Rời khỏi Hổ Bang trước, sau đó tìm tên nghiệt chủng tính sổ. . . . . ."Ở bên này, có người đã chạy như bay trở lại báo cáo với Phó Vũ Hoàng, Phó Vũ Hoàng cả kinh, sắc mặt đột biến, "Mẹ nó, cái lão già đó, dám làm hư chuyện của tao. . . . . ."Bên này, Trình Quân Hạo tự nhiên cũng nhận được tin tức, anh nhanh chóng nhảy dựng lên, vội vã lên xe, ném cho Phó Vũ Hoàng một câu nói, "Đã vậy cuộc làm ăn này coi như hủy đúng không? Phó tiên sinh lo mà xử lý chuyện nội bộ Hổ Môn của tụi mày đi, chuyện của tao với lão già đó, Phó tiên sinh còn chưa đủ tư cách xen vào đâu. . . . . ."Phó Vũ Hoàng sắc mặt xanh tím, khủng khiếp đến dọa người, hất tay cho kẻ đi thông báo của một quyền, "Đồ phế vật vô dụng, ngay cả một lão già các người cũng không trong chừng được. . . . . ."Miếng ăn đã đưa tới miệng mà còn vụt mất, sắc mặt của Phó Vũ Hoàng lạnh lẽo dọa người, người phía sau hỏi hắn, "Anh hai, chúng ta có đuổi theo hay không. . . . . ."Phó Vũ Hoàng sắc mặt âm lãnh, "Bây giờ đuổi theo có thể có được lợi ích gì sao, con hắn đã không còn ở trong tay chúng ta nửa rồi, không có lợi thế nào thì có ích lợi gì. . . . . ." Hắn không nhịn được bạo chửi tục, "Mẹ nó, Trình lão, ông là đồ đáng chết, tốt nhất cha còn bọn họ cứ cứng đối cứng, tốt nhất là đấu đến kẻ chết người bị thương đi. . . . . ."Hắn giận dữ thu người, vào Hổ Môn dọn dẹp tàn cuộc, tức giận cả ngày tâm tình cũng buồn bực, thật vất vả bố trí tỉ mỉ cho là có thể nắm được phần thắng rồi, lại không có ngờ tới chuyện có biến chuyển trong nội bộ.Phó Vũ Hoàng biết, hiện tại hắn cùng Trình Quân Hạo đối đầu, cũng không có gì tốt, cái hắn muốn quả thật có lợi ích rất lớn, nhưng bây giờ còn không đúng lúc, Hổ Bang cùng Ưng Môn vẫn có một chút chênh lệch.Ánh mắt hắn âm lãnh, cười lạnh, Trình Quân Hạo, mày chờ đó.Cái ghế đứng đầu Thành phố A, tuyệt đối là hắn.*"Thế nào? !" An Tâm Á bị ném vào ghế lái phụ, Trình Quân Hạo hầm hừ thắt dây an toàn cho cô, đạp cần ga mang theo đoàn người hướng bên kia đuổi theo, vẻ mặt rất đáng sợ rất dọa người.An Tâm Á cũng gấp, tay khẽ run, "Thế nào? ! Có phải Trữ Trữ Lẳng Lặng đã xảy ra chuyện gì hay không? !"Giọng nói nóng nảy, không ức chế được sự khẩn trương.Biểu tình Trình Quân Hạo tương đối dọa người, trong mắt của anh hiện tại chỉ có ngọn lửa thù hận mãnh liệt, hận không được bắt lấy Trình lão mà bầm thây vạn đoạn, anh không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe, nhìn thấy vậy trái tim An Tâm Á trực nhảy, trận trận lạnh lẽo xông lên, là cái thâm thù đại hận gì, làm cho anh câm hận như thế ? !Xe nhanh chóng bắt kịp, xe Trình Quận Hạo đầu tiên là vượt qua đoàn người của Trình lão, Con Muỗi vẫn còn đi theo ở đằng sau, cự ly có chút xa."Lão già. . . . . ." vẻ mặt Trình Quân Hạo lạnh lẽo hướng về phía trước rống, "Không muốn con trai của ông nữa sao? !"Hiển nhiên Trình lão nghe thấy những lời này, hắn cách cửa sổ xe, vững vàng nhìn chằm chằm Trình Quân Hạo, cười lạnh một tiếng, "Nghiệt chủng, trên tay tao có đên hai đứa. . . . . ."Đôi mắt Trình Quân Hạo nhất thời dâng lên cuồng phong bão vũ, lạnh lẽo đến đáng sợ, trận trận băng giá.An Tâm Á giật mình nhìn chằm chằm Trình lão, người này, không phải là cha của anh ấy chứ? ! Không, không thể nào. . . . . . Sao lại có người bắt cóc cháu ruột để uy hiếp con trai ruột chứ? !