Du Lệ chợt rùng mình nghe chẳng hiểu lời Chử Hiệt nói là ý gì cả.

Còn cô bé đó nghe thấy Chử Hiệt nói thế, vẻ mặt cứng đờ không biểu hiện gì cuối cùng cũng có thay đổi, đột nhiên trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, cúi đầu xoa mắt, lặng lẽ khóc thút thít.

Du Lệ chưa kịp kinh sợ đã bị con quỷ nhỏ trước mắt ấy làm cho bối rối.

Cô lặng lẽ dịch người sát Chử Hiệt, mãi cho đến khi hai tay ôm lấy cánh tay anh mới cảm giác được độ ấm từ người sống tỏa ra, xua tan không khí âm lãnh đi, trái tim mới dần yên ổn, lúc này mới rảnh đi nhìn quỷ con kia, nó đang dùng một loại ánh mắt đầy tò mò sợ hãi nhìn cô.

Thấy mình tự dưng có thể gặp quỷ, Du Lệ cũng hơi kỳ lạ, nên biết là trước đây cô cũng không có bản lĩnh ấy, có lẽ là có nhưng chỉ là cô chưa gặp bao giờ, vì thế cũng không biết thì ra mình có thể nhìn thấy quỷ. Nhưng từ mấy năm trước cô đã bắt đầu có thể nhìn thấy những ma vật cấp thấp đó, cô đã biết thế giới này không còn là thế giới khoa học như thế nữa, hiện giờ lại có thể nhìn thấy quỷ cũng coi như là bình thường.

Chử Hiệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở chỗ cánh tay cô đang ôm chặt anh, trông có vẻ rất sợ hãi lại rất đáng yêu.

Con tim của anh vì hành động đó mà trở nên mềm yếu, xoa xoa đầu cô, nói nhẹ nhàng, “Đừng sợ, nó sẽ không làm tổn thương đến em được đâu”

Du Lệ vâng một câu vẫn nhìn nhóc quỷ kia.

Nhóc quỷ ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn lặng lẽ khóc thút thít, từng giọt lệ máu nhỏ xuống, hóa thành hư không giữa không trung, chẳng để lại dấu vết nào. Lúc này Du Lệ mới để ý thấy trên chiếc váy lụa trắng trên người nhóc quỷ cũng lấm tấm chút dấu vết, đó là máu.

“Chử Hiệt, giờ phải làm sao đây?” Du Lệ hỏi.

“Đừng để ý đến nó” Chử Hiệt vẫn nói đầy lãnh đạm.

Du Lệ ừm một câu, vẫn ôm chặt lấy cánh tay Chử Hiệt rời đi theo anh.

Nhưng nhóc quỷ kia vẫn cứ đi theo, cả người Du Lệ không ổn, nói vô cùng khẩn trương, “Chử Hiệt à, con bé vẫn đi theo, có phải là nó cũng muốn đi về nhà với chúng mình không nhỉ? Làm sao bây giờ?”

Cô không muốn dẫn theo một nhóc quỷ về nhà đâu nha, a a a!

Chử Hiệt lại cúi đầu nhìn cô một cái, chân dừng bước, quay đầu nhìn về phía nhóc quỷ kia, nói với cô bé, “Em còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hả?”

(Em, Em…. Muốn gặp ba ba, mẹ….)

Nhóc quỷ mở miệng, giọng nhẹ mờ ảo xa xôi, xen lẫn hơi thở âm lãnh, vô cùng khiếp người.

Du Lệ không ngờ được rằng thì ra giọng của quỷ lại thế, cô lại hiểu thêm, sau này cũng có thể nói khoác với người khác rằng cô cũng từng nghe thấy tiếng quỷ rồi.

Sau khi Chử Hiệt nghe xong, lại rũ mắt xuống liếc Du Lệ một cái, đúng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, cả hai cùng nhìn nhau.

Du Lệ nhìn anh kỳ lạ, đôi mắt sáng in rõ khuôn mặt ngược của anh, tươi tắn trong sáng, giống y hơi thở trên người cô vậy.

Chử Hiệt thò tay ra xoa mặt cô, quay đầu nói với nhóc quỷ kia, “Đuổi cho kịp”

Sau khi Du Lệ được anh dắt tay rời đi, quay đầu lại nhìn thì thấy nhóc quỷ đó không còn khóc nữa, mà lặng lẽ đi phía sau họ, ánh đèn đường kéo dài bóng họ ra mãi, còn nhóc quỷ kia cứ như bị thế giới quên đi mất vậy, không có cả bóng và thực thể nữa. Nhìn có vẻ hơi đáng thương.

Đi được một lúc, Du Lệ phát hiện ra họ đi tới một rừng cây nhỏ trong công viên, cách rừng cây nhỏ đó không xa là một cái hồ nước.

Du Lệ nhìn nhìn, phát hiện đèn đường ở đây hình như bị hỏng rồi, ánh sáng tương đối mờ tối, chung quanh không bóng người, người tản bộ trong công viên cũng không chạy đến chỗ này, khiến cho nơi đây càng tối tăm âm trầm hơn.

Đi xuyên qua rừng cây nhỏ, họ tới trước hồ nước, Chử Hiệt nhặt một cục đá từ dưới đất lên ném thẳng vào trong hồ.

Đông một cái, cục đá rơi xuống nước, bắn ra những bọt nước li ti, từng gợn sóng lăn tăn lan xa, phá vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ. Trong hồ như có thứ gì đó sắp vọt ra vậy.

Du Lệ vô cùng khẩn trương ôm lấy cánh tay Chử Hiệt, nhìn chằm chằm vào mặt hồ.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, từng lớp sóng nước đẩy ra, rồi một cái đầu đen xì nổi lên, tiếp đó di chuyển đến bên bờ hồ. Cái cảnh cực kỳ quỷ dị và khiếp người này khiến Du Lệ thầm nuốt nước bọt sợ hãi.

Đồ vật đó càng ngày càng gần, Du Lệ nhìn thấy một gương mặt trương phềnh xanh lẹt, mái tóc dài bập bềnh trên mặt hồ rung rinh theo gợn sóng nước.

Ôi má ơi, đây rõ ràng là con quỷ bị chết đuối mà!

Du Lệ sợ tới mức lông tóc dựng đứng lên, cả người cứng đờ. Chử Hiệt thì ôm chặt cô vào lòng vỗ vỗ lưng trấn an, nói với quỷ chết đuối kia, “Quỷ nhỏ này em có biết không?”

Đôi mắt quỷ chết đuối âm trầm nhìn hai người trên bờ hồ, lúc ánh mắt đó nhìn đến Du Lệ khiến lông tóc cô dựng đứng lên, chỉ sợ nó lại kéo họ xuống nước, thay thế cho nó, để nó được giải thoát trong hồ. Trước đây cô từng nghe người lớn trong nhà bảo, quỷ chết đuối được gọi là quỷ nước, nhưng không thể đi đầu thai được, mà phải đợi đến lúc có người thứ hai chết đuối, thay thế nó trở thành quỷ nước tiếp theo thì nó mới có thể siêu thoát được.

Chử Hiệt lạnh nhạt đứng ở đó không dao động.

Khuôn mặt cứng đờ của Quỷ chết đuối  đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, mái tóc đen lan ra xa trong nước lên trên bờ, cứ lan đến đâu thì ở đó đọng lại một vệt nước lớn.

Mục tiêu của tóc là hai người ở trên bờ, nó muốn tìm kẻ chết thay cho mình.

Nhưng lúc đám tóc kia lan tràn tới chân bọn họ, Chử Hiệt đột nhiên thò chân ra dẫm mạnh lên đám tóc đó một cái.

Quỷ chết đuối trong nước gào lên một tiếng thảm thiết, định trốn xuống nước, ai ngờ đầu của nó bị Chử Hiệt dẫm lên làm cách nào cũng không rụt được tóc về đầu mình, cứ lúc lắc cái đầu về phía bờ hồ, quỷ chết đuối kêu lên thảm thiết.

(Thả, thả tôi ra, tôi sai rồi, cầu xin ngài thả tôi ra…) Quỷ chết đuối vội vàng xin tha.

Chử Hiệt không nhấc chân ra, bảo, “Nhóc quỷ này, mày có biết không?”

Lúc này quỷ chết đuối kia không dám có tâm tư gì nữa, nó nhìn nhóc quỷ trên bờ hồ một cái, nói vội (Tôi biết nó, nó được một bảo mẫu trong nhà cố tình dẫn tới, giả vờ mất tích, thật ra do bảo mẫu cấu kết với người ngoài làm hại nó, vứt xác nó vào trong rừng cây, mấy ngày sau mới phát hiện ra xác…)

“Nhà nó ở đâu?”

(Lúc ấy tôi có nghe cảnh sát bảo, hình như ở một tiểu khu nhỏ tên là Lệ Cảnh…) Quỷ chết đuối vội vã nhớ lại tin tức nghe được lúc ấy, còn đưa ra một địa chỉ chuẩn xác.

Du Lệ vốn đang rất sợ hãi, sau đó lại nghe chuyện nhóc quỷ đã trải qua, chỉ còn có đồng tình.

Rõ ràng đứa bé này đã bị bảo mẫu trong nhà hại chết, tuy rằng không rõ mọi chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng nhóc quỷ này sau khi biến thành quỷ, cứ quanh quẩn mãi ở chỗ bị vứt xác, chỉ muốn được gặp mặt cha mẹ một lần.

Đến mức mà nó vì sao lại chạy tới trước mặt cô nhỉ…

(Con bé ấy vẫn muốn tìm người dẫn nó về gặp ba mẹ nó, nhưng vì nó đã biến thành Địa Phược Linh (chắc là linh hồn lang thang) nên cũng không có cách nào rời đi cả) Quỷ chết đuối giải thích, nhóc quỷ này còn có tâm nguyện mãnh liệt chưa hoàn thành, không chịu đi đầu thai, trở thành một loại Địa Phược Linh, không cách nào rời khỏi nơi bị chết được.

Du Lệ nhìn về phía nhóc quỷ với ánh mắt đồng tình, nói với Chử Hiệt, “Hay là chúng mình đưa con bé về nhà đi”

Chử Hiệt ừm một câu, biết được địa chỉ của nhóc quỷ rồi, cũng không để ý tới quỷ chết đuối kia nữa, rời khỏi nơi này.

Quỷ chết đuối thấy anh rốt cuộc cũng nhấc cao cái chân quý ra, vội vàng rụt lại toàn bộ tóc mình về, kinh hồn nhìn về phía hai người một quỷ rời đi.

Nó nhìn không ra nam nhân đó là thứ tồn tại gì, rõ ràng không phải thiên sư, lại có thể ném cục đá gọi nó từ tận đáy hồ lên, rồi còn có thể dẫm lên tóc nó khiến nó không nhúc nhích nổi nữa.

**

Lúc hai người sắp rời khỏi công viên, thấy nhóc quỷ đó đứng ở bên cạnh công viên, trên mặt lộ ra thần sắc đau thương, dùng cặp mắt chảy huyết lệ đó nhìn họ cầu xin.

Nhóc quỷ đã biến thành Địa Phược Linh không có cách nào rời khỏi công viên được.

Du Lệ đang ngẫm nghĩ xem có cách nào để nhóc qủy rời khỏi chỗ này được, thì thấy Chử Hiệt tiến lên, đưa tay ra cho nhóc quỷ đó.

Cô không rõ Chử Hiệt làm thế là gì, chỉ thấy sau khi anh thu tay lại, trên mặt nhóc quỷ đó lộ ra thần sắc cao hứng, cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi công viên được, đi phía sau họ.

Du Lệ cảm thấy chuyện này hẳn là thủ đoạn của thiên sư, không hỏi gì nhiều.

Họ đứng ven đường vẫy taxi, sau khi hai người lên xe, Du Lệ báo một địa chỉ, rồi trơ mắt nhìn nhóc quỷ bay lên ngồi ở vị trí ghế phụ.

Bác tài hoàn toàn không biết gì cả, còn bớt chút thời gian tán gẫu mấy câu với họ.

Nhóc quỷ có vẻ như rất thích bác tài nói chuyện, ghé nhìn bác nghiêm túc, quỷ khí âm trầm ngập tràn, bác tài thò tay ra vặn nút điều khiển điều hòa trong xe một chút, thì thào, “Kỳ lạ, sao tự dưng lại đột nhiên lạnh thế không biết…”

Du Lệ vẫn duy trì im lặng.

Một tiếng sau, rốt cuộc họ cũng tới được địa chỉ cần đến.

Tiểu khu Lệ Cảnh là tiểu khu biệt thự nổi tiếng, ở đó chỉ toàn dành cho những kẻ có tiền, hoàn cảnh đẹp, biệt thự này cách biệt thự kia một quãng, không làm phiền đến nhau.

Hai người dẫn theo nhóc quỷ tiến vào tiểu khu, đi thẳng tới căn nhà của nhóc quỷ.

Du Lệ vừa đi, vừa tò mò nhìn nhóc quỷ đó, cuối cùng không kìm được hỏi, “Bạn nhỏ à, em có còn nhớ rõ nhà mình nữa không?”

Trên gương mặt cứng đờ của nhóc quỷ chẳng có biểu hiện gì, nhưng giọng nó thì lại có phản ứng, ngẩng đầu nhìn qua, chậm rãi lắc đầu, huyết lệ trong mắt lại chảy ra, khóc lóc đáp, (Phương Phương…. không nhớ rõ lắm)

Hóa ra nhóc quỷ này có tên là Phương Phương.

Tuy là một con quỷ, nhưng cũng thật đáng thương, Du Lệ vội bảo, “Không sao, chúng tôi đã nhớ kỹ rồi, sẽ dẫn em về tìm ba mẹ của em”

Nhóc quỷ nhìn cô cười cứng đờ.

Đi được một lúc, Du Lệ nhìn biển số nhà chung quanh, nhanh chóng phát hiện ra nhà của nhóc quỷ cần đến kia.

Trên mặt cô lộ ra nụ cười tươi, đang định quay đầu lại nói cho nhóc quỷ biết chuyện này, khóe mắt lại sáng lên khi nhìn thấy có mấy người đang trên đường đi tới. Mấy người đó mặc trên người quần áo hơi kỳ dị, đi đầu là một người đàn ông mặc bộ đường trang màu trắng, trên tay anh ta cầm một cái đèn, ánh sáng đèn sáng lên thoạt nhìn anh ta chẳng khác gì thần tiên giáng trần không dính bụi trần.

Đột nhiên ánh mắt mấy người đó rơi xuống trên người họ. Chính xác hơn là dừng trên người nhóc quỷ kia.

Nhóc qủy thoạt nhìn hơi sợ hãi, không kìm được trốn đằng sau Du Lệ. Chân mấy người đó vừa chuyển, đi thẳng về phía nhóm Du Lệ.

Vì thay đổi đột biến này, Du Lệ và Chử Hiệt cũng dừng chân lại, nhìn mấy người đang đi tới.

Mãi cho đến khi họ đến gần, Du Lệ mới phát hiện ra người đàn ông mặc đường trang màu trắng ấy mày ngài mắt phượng, thần sắc lạnh lùng, quả nhiên là xuất trần thoát tục, đường trang màu trắng càng tôn lên dáng người anh ta như từ thời dân quốc mà tới. Trên người những kẻ khác đại đa số ăn mặc trang phục cổ, vừa thấy đã không phải là người bình thường rồi.

Trong lòng Du Lệ giật mình.

“Người sống đi đường dương, người chết rồi thì đi âm phủ” Nam nhân mặc đường trang trắng nói, gương mặt tuấn mỹ không biểu hiện gì, lộ ra hơi thở cao ngạo lạnh lẽo, “Mày không nên dây dưa với người sống nữa”

Một thanh niên tuổi còn nhỏ tính hoạt bát bên cạnh ngạc nhiên bảo, “Vân sư huynh, tiểu quỷ này hình như là một Địa Phược Linh, sao tự dưng lại chạy tới được chỗ này, khó hiểu qua đi”

Quỷ vốn dĩ đã là một tồn tại không khoa học rồi có được không? Du Lệ không kìm được trong lòng cười nhạo.

Thấy Tiểu quỷ đó trốn sau hai người Du Lệ, nhóm người này không kìm được đánh giá họ.

“Xin chào hai người, tôi tên Tỉnh Nguyên Khải, là một thiên sư, hai người chắc hẳn là người thường rồi nhỉ? Sao tự dưng lại ở cùng một con quỷ thế?” Người thanh niên hoạt bát hỏi.Lúc đầu Du Lệ còn kinh ngạc, sau đó thì lộ ra thần sắc vui sướng.