Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành. Bên ngoài thành là bầu trời đỏ sậm, dưới bầu trời là cảnh hoang mạc cằn cỗi thê lương, gió từ xa thổi tới lạnh thấu xương, chỉ nghe tiếng ào ào.

Du Lệ vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy Ma Cảnh tên Egani này rất hoang vắng, cả động vật nhỏ trong hoang mạc cũng hiếm, chứ chưa nói tới những thứ sinh tồn khác, chẳng trách mà thoạt nhìn Ma tộc Egani có vẻ rất hung mãnh.

Càng là nơi cằn cỗi, vì để sinh tồn thì sinh vật càng hung hãn.

Gió thổi qua hoang dã, chỉ có một chiếc xe ngựa lạc lõng đi xuyên qua. Cứ chạy như thế một giờ cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.

Chử Hiệt đỡ Du Lệ xuống xe, chỉnh lại mũ áo choàng cho cô, vẫy Ma tộc đánh xe bảo một cái, rồi kéo Du Lệ đi về phía trước.

Du Lệ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn xuyên qua mũ áo choàng, nhìn về phương xa, hỏi, “Chử Hiệt, chúng ta đi đâu thế?”

Nơi này trước không có thôn, sau không có cửa hàng, mêng mông bát ngát, chỉ dựa vào hai chân thì chẳng biết phải đi đến bao giờ nữa.

Chử Hiệt không đáp, mà véo véo tay cô, hỏi, “Mệt rồi à?”

“Chưa ạ, em vẫn còn đi được” Du Lệ cũng không phải dạng yếu ớt, lúc đóng phim, nếu không có sức khỏe, vốn không làm nổi lượng việc khổng lồ, đặc biệt là một số ít cảnh diễn đánh nhau có yêu cầu cao, lại càng cần sức khỏe. Dần dà, sức khỏe cô cũng được rèn mà có, trở thành một tam nương nổi tiếng liều mạng trong giới giải trí.

Chử Hiệt đặt tay lên sau cổ xoa bóp cho cô, bảo, “Nếu mệt thì bảo anh, anh cõng em”

Du Lệ hơi ngượng nhìn anh cười một cái. Hai người bắt đầu đi lang thang không có mục đích nơi hoang dã.

Du Lệ quan sát chung quanh, thấy mặt đất là cát lẫn đá sỏi nhỏ, mặt đất gập ghềnh, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy một số ít cỏ héo. Ngoài những đó ra, không thấy sinh vật khác, đến cả kiến cũng ít thấy, không rõ là do ban ngày không ra hoạt động hay thực sự không có nữa.

Chẳng biết đi được bao lâu, Du Lệ cảm thấy chân hơi nhức mỏi, đột nhiên Chử Hiệt quay đầu nhìn về cách đó không xa.

Ở đó có một cồn cát phập phồng, loại cồn cát này rất dễ thấy ở nơi hoang dã, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Chử Hiệt kéo Du Lệ chạy tới đó, lúc tới gần, Du Lệ nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, tinh thần cô run lên, chẳng lẽ là một động vật nào đó chăng?

Đi tới chỗ cồn cát, Du Lệ còn phát hiện ra một cái hố cát, trong hố cát có một động vật lông xù màu đen, nó cuộn tròn cả người thành một cục, phát ra âm thanh khó chịu, thoạt nhìn có vẻ rất thống khổ. Dĩ nhiên lúc nó phát hiện ra có kẻ xâm lấn, lông trên người nó dựng đứng lên, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng hung ác, há mồm phát ra tiếng cảnh cáo.

Du Lệ hoảng sợ, lùi lại sau theo bản năng. Chử Hiệt kéo cô, không dịch chuyển, mà nhìn ma thú trong hố cát từ trên cao xuống.

Ma thú thấy thế, tiếng gầm gừ trở nên sắc nhọn, tập tễnh đứng lên, cái đuôi dựng đứng, lộ ra cái bụng tròn trịa của nó. Hóa ra nó đang sắp sinh tiểu ma thú.

Du Lệ lập tức hiểu rõ, trong giới động vật, khi mẫu thú sắp sinh vô cùng hung hãn, không nên dây vào. Cô khẩn trương túm lấy tay Chử Hiệt, nín thở nhìn ma thú đang đẻ.

Chử Hiệt vẫn đứng im, yên lặng nhìn nó.

Ma thú dường như phát hiện ra tiếng gầm không dọa được hai người này, sau đó lại vì sắp đẻ, đã tiêu hao sức nó khá nhiều, cuối cùng đành trở lại hố cát lần nữa, phát ra âm thanh thống khổ. Hai người cùng đợi, cũng đợi đến hơn hai tiếng.

Lúc ma thú đẻ vô cùng thống khổ, cuối cùng cũng chẳng  cách nào đề phòng hai người bên ngoài hố cát, mãi cho đến khi trong không khí thoảng tới mùi máu tươi, cuối cùng nó cũng đẻ được một tiểu ma thú đen như mực lông ướt đẫm dưới bụng.

Ma thú thoạt nhìn rất yếu, nó dùng lưỡi liếm cục lông tròn dưới bụng mình, liếm sạch chất nhầy và máu trên người nó. Cục lông tròn vừa mút sữa, lại bị con mẹ liếm ngã trái ngã phải, cái miệng nhỏ vẫn không rời khỏi đồ ăn của nó, nhìn vô cùng đáng yêu.

Du Lệ hơi buồn cười, sinh vật lông xù đó thực sự rất đáng yêu. Đặc biệt là cục lông nhỏ này thoạt nhìn khá giống mèo, nhìn càng đáng yêu hơn.

Con ma thú đó rõ ràng quên mất trước hố cát còn có hai kẻ xâm lấm, nó dịu dàng liếm sạch cục lông nhỏ, rồi kiên nhẫn đợi nó ăn no, dùng đầu mình cụng nhẹ cục lông nhỏ nằm cuộn tròn ngủ ở bụng mình, ngẩng đầu lên nhìn hai người ngoài hố cát, phát ra âm thanh suy yếu.

Tiếp đó nó dùng móng vuốt bới bới cục lông nhỏ trong lòng ra.

Cục lông nhỏ vốn chưa đứng vững, bị móng vuốt bới bới một cái, nhanh chóng vẹo đi, theo bản năng chậm rãi, cái mũi nhỏ hít hít, ngửi ngửi, bò qua người mẹ.

Nhưng còn chưa bò lại gần, lại bị một móng vuốt lớn đẩy ra.

Mấy lần sau, cục lông nhỏ cô đơn bị mẹ nó ném lên hố, phát ra tiếng kêu meo meo đáng thương, đám lông tơ nhỏ bị gió thổi tới dạt sang một bên thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Ma thú vẫn nằm trong hố, ngẩng đầu nhìn về hai người bên hố, phát ra tiếng meo về phía họ, thanh âm này nghe rất nhỏ khẽ, khác hẳn tiếng gầm gừ hung hãn lúc đầu, khiến người ta không có cảm giác ác ý.

Du Lệ không rõ mấy, do dự hỏi, “Nó…. Muốn cái gì thế?”

Chử Hiệt tiến lên, dưới cái nhìn chăm chú của nó, xách Cục Lông tròn ở mép hố lên, thả vào tay cô.

Tự dưng trong tay có thêm một Cục lông tròn nhỏ khiến Du Lệ hơi hoảng, thứ này vừa mềm vừa yếu, bộ lông xù, làm cô không dám mạnh tay sợ không cẩn thận làm nó bị thương.

Còn mẹ của thằng nhóc ma thú được người ta xách lên đó vẫn rất bình tĩnh, không có ý công kích, chỉ dùng cặp mắt màu hổ phách nhìn họ.

Chử Hiệt nói mấy câu tiếng ma với nó. Tuy Du Lệ nghe chẳng hiểu gì, nhưng thanh âm thuần hậu dễ nghe ngày đó, tuy là ngôn ngữ khác loại, lại giống như tiếng âm nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe.

Ma Thú lại meo đáp trả một câu, nhìn mãi đứa con lông xù trên tay Du Lệ không rời.

Nó cứ nhìn rất lâu, mãi cho đến khi đầu gục xuống, mắt nhắm lại, cả người cuộn tròn trong hố, cứ như ngủ vậy.

Cục Lông tròn trong tay đột nhiên kêu lên meo meo mềm mại, giọng vừa mềm vừa non nớt, cái đầu cứ cọ mãi trong lòng bàn tay của cô, bộ dạng cực kỳ bất an.

Trong lòng Du Lệ có cảm giác không ổn lắm, nhìn ma thú trong hố, do dự hỏi, “Chử Hiệt à, nó làm sao thế?”

“Nó chết rồi” Chử Hiệt đáp bình thản.

Du Lệ hoảng sợ, suýt làm rớt Cục Lông tròn trong tay xuống, mờ mịt khó tưởng nổi bảo, “Chết rồi ư? Vì sao lại chết chứ?” Chẳng phải nó vừa mới sinh xong Cục Lông tròn hay sao?

“Đây là ma bay, trước khi nó sinh đã bị thương rồi”

“Sao mà bị thương chứ?” Du Lệ giật mình hỏi.

“Hẳn là bị Ma tộc khác làm bị thương”

Du Lệ ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn ma thú như đang ngủ trong hố, lòng thầm nghĩ, hóa ra đây là ma bay nha, rõ ràng trông rất giống mèo mà, là động vật đáng yêu như thế, vì sao mà lại vẽ thành một loại dị dạng giống quả  bóng chày cắm bốn que diêm trong quyển sách nhỏ thành Kobe chứ?

Cục Lông Xù trong tay kêu meo rất lâu, mãi đến phút cuối hết hy vọng nó mới cuộn tròn lại ngủ trong tay cô.

Chử Hiệt thò tay ra xoa đầu cô, bình tĩnh bảo, “Đi thôi”

Du Lệ nhìn Cục lông tròn trong tay nói, “Hay là chúng ta chôn nó đi”

Chử Hiệt liếc nhìn cô một cái, không nói gì, lấy kiếm gỗ đào ra, gạt hết cát bên trên, màu đất nâu lộ dần ra phủ lên ma bay, lấp ma bay vào trong hố, mãi cho đến khi toàn bộ cồn cát bằng phẳng, không ai biết ở đây có chôn xác một con ma bay mà cả đám Ma tộc đang điên cuồng tìm kiếm.

Lúc trở về, tâm tình Du Lệ hơi buồn bã. Chử Hiệt đi chậm rãi cùng cô trong hoang dã, gió hoang thổi tới, lặng lẽ không tiếng động.

Hai người vừa đi mất mấy canh giờ, xe ngựa vẫn đợi ở chỗ cũ, thấy hai người về, người đánh xe bất giác kinh ngạc, liếc nhìn họ một cái, thầm nói trong lòng, cứ tưởng họ cũng giống Ma tộc khác, tới đây tìm ma bay, loài ma cũng không phải là ma thú cao cấp, nhưng nghe đồn cực thông minh, hơn nữa vô cùng hung hãn, không phải là thứ dễ bắt.

Ngay lúc Chử Hiệt đỡ Du Lệ lên xe, người đánh xe chợt thấy trong tấm áo choàng của Ma tộc thấp thoáng thứ tròn tròn nào đó, định nhìn kỹ thêm thì hai người đã lên xe rồi.

Người đánh xe không để ý lắm, đánh xe trở về thành Kobe.

Trong xe, Du Lệ kéo áo choàng lộ Cục Lông xù trong ngực ra. Trên người Ma bay mới sinh ra có một lớp lông tơ bao phủ, khá mềm mại, lúc cuộn tròn lại, nhìn tựa cục lông xù tròn, lúc này nó ngủ trong lòng Du Lệ rất say, cái móng nhỏ mềm đặt lên tay cô.

Du Lệ ngắm nó cẩn thận, thấy nó tuy giống mèo nhưng thật ra khác mèo rất nhiều, ít nhất lúc ma bay trưởng thành có hình thể to hơn mèo gấp nhiều lần, cái đuôi xù bông lên, sờ vào rất thích, mà đuôi ma bay mới sinh ra vẫn còn rất nhỏ, thoạt nhìn như một quả cầu lông. Tiếng chúng kêu cũng không giống mèo lắm, mà giống âm thanh của một loại mèo, lúc công kích rít lên sắc nhọn, như người săn thú vậy….

Sau khi ngắm kỹ Cục Lông xù trong tay xong, Du Lệ lại hỏi, “Chử Hiệt à, hôm nay anh ra ngoài cũng định tìm ma bay sao?” Chẳng lẽ anh cũng muốn ba nguyện vọng của thành chủ Kobe à?

Chử Hiệt gật đầu. Du Lệ thầm nghĩ, vận khí của họ cũng tốt thật, nhiều Ma tộc như thế mà chẳng tìm được, ngược lại còn để họ tìm ra, lại còn được ma bay sắp chết gửi gắm nữa, thật ra nếu không gửi gắm cho mình được thì cuối cùng lúc ấy cũng có một đại ma đầu đáng sợ như hổ rình mồi đứng cạnh hố, trí lực của ma bay không thấp dĩ nhiên hiểu rõ chuyện đó bổ béo thế nào.

Du Lệ không biết điều này, lại hỏi tiếp anh, “Vậy Cục Lông xù này phải làm sao đây?”

Chử Hiệt nhìn chằm chằm cục lông đen trên tay cô, ánh mắt âm trầm.

Cục Lông Xù như có cảm giác, dù chỉ mới là ấu tể sinh ra, cũng thuộc loại ma thú cao cấp, vô cùng mẫn cảm với nguy hiểm, nó giật giật người, phát ra âm thanh mềm, cứ như đang tìm kiếm sự che chở vậy.

“Vốn định bán nó đi” Chử Hiệt đáp đúng sự thật.

Du Lệ, “…. Vậy bây giờ thì sao?”

“Cho em chơi”

Du Lệ đột nhiên vui vẻ, reo lên, “Cảm ơn nha, đây là lễ vật thứ hai anh tặng em đó, em thích lắm”

Chử Hiệt nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, chẳng thấy tiếc nuối lắm với chuyện không thể bán ma bay được mà ngược lại nghĩ, chỉ cần cô vui là được. Nếu cô thích quà, sau này anh tặng nhiều cho cô là ổn. Nhưng mà vẫn phải kiếm được tiền đã.

**

Trước khi trời tối, họ đã trở lại khách sạn trong thành Kobe. Vừa trở lại không lâu, Marisa và Đồ Nhĩ Tư cũng trở về.

Marisa ủ rũ, đối lập hẳn lúc ra cửa thì vô cùng vui sướng, thậm chí còn hơi ấm ức và kinh khủng, thấy Du Lệ nói ngay, “Anita, những người ngoài hành tinh đó đáng sợ lắm, tôi đã giấu rất kỹ rồi vậy mà họ vẫn phát hiện ra. Nếu không phải Đồ Nhĩ Tư tới kịp, chắc tôi đã bị họ ăn thịt luôn rồi…. ôi, ôi, ôi, tôi muốn về nhà…”

Thấy cô ta chưa nói xong đã bắt đầu khóc, Du Lệ nhìn về phía Đồ Nhĩ Tư. Đồ Nhĩ Tư bảo, “Tiểu thư Marisa hơi bị kinh hoảng, nhưng may mà không sao”

Du Lệ không rõ hôm nay họ ra ngoài gặp chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng đoán ra chút. Đồ Nhĩ Tư quả nhiên lợi dụng Marisa làm gì đó, chỉ đáng thương cho Marisa hoàn toàn không biết gì hết, còn tưởng là mình bất cẩn bại lộ nữa.

Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng để ý đến thêm đồ trong phòng, ồ lên, chỉ vào Cục Lông xù nằm trong cái hộp nhỏ, hỏi, “Đây là ma thú gì thế?”

Thấy tiếng anh ta nói, Cục Lông Xù trong ổ ngẩng đầu lên kêu một tiếng mềm mại với anh ta.

“Ma bay đó, anh không nhận ra à?” Du Lệ hỏi kinh ngạc.

Đồ Nhĩ Tư, “….. Cái loại đồ thế này, ai mà nhận ra được chứ?”

Cũng không thể trách anh ta không nhận ra được, tuy anh ta là Ma tộc cao cấp, nhưng hầu như toàn bộ thời gian anh ta sống ở trong thế giới loài người, với loại ma bay này chỉ nghe nói qua, cũng chưa tận mắt thấy.